Lâm Nhất từ dưới đất đứng dậy, ngọc giản biến mất, trên tay nhiều thêm một vòng ngọc xanh biếc. Trong đó ẩn ước có long ảnh nho nhỏ, sau mấy trăm năm uẩn dưỡng tuy vẫn suy nhược, lại rõ ràng ngưng thực không ít. Tuân theo bí pháp hóa rồng, Long Hồn chịu đựng được...
-Lâm tôn! Chín tộc đã chờ đợi từ lâu...
Một đạo nhân ảnh bay tới, rớt đất chắp tay hành lễ. Người tới để râu quai nón, nhất cử nhất động khá là trầm ổn lão luyện.
-Ba Cam...
Lâm Nhất thu lại vòng ngọc, hướng người đến khẽ gật đầu, nói:
-Chúc mừng ngươi tiếp thủ bộ tộc Qua Y, trở thành trưởng lão...
Ba Cam lắc đầu khiêm tốn cười nói:
-Nếu không nhờ Lâm tôn cực lực tiến cử, các nhà chín tộc sao sẽ để một hậu bối như ta tới chấp chưởng bộ tộc...
Qua Y chết rồi, bộ tộc không có thủ lĩnh, chín tộc thiếu một vị trưởng lão. Lâm Nhất thừa cơ đề cử Ba Cam thượng vị, đám trưởng lão Xích Hạ và Viêm Liệt nhất thời ngập ngừng không quyết.
Cái uy của tôn giả, không dung người khác xem thường. Nếu không, sau này vị trí người đứng đầu chín tộc cũng sẽ danh tồn thực vong. Nếu bởi thế sinh biến, tiền cảnh Long Khư chưa hẳn sẽ tận như nhân ý. Mà nhìn chung vãn bối trong tộc, Ba Cam là một trong số không nhiều nổi bật.
Cuối cùng, chín tộc nhất trí đáp ứng, phá lệ để người chỉ có tu vị Kim Tiên như Ba Cam tạm lĩnh vị trí trưởng lão. Bản thân hắn cũng biết rõ tranh chấp và tiền nhân hậu quả cùng với sâu xa trong đó, sớm đã coi mình thuộc mạch đích hệ của Lâm Nhất. Cho nên, hôm nay Long Khư lại gặp đại sự, hơn nữa còn có tương quan mật thiết cùng Lâm Nhất, hắn tự nhiên phải tiến đến bẩm báo một tiếng...
Lâm Nhất cười nói:
-Ha ha! Hậu bối thì đã sao? Ngày sau tu tới cảnh giới Tiên Quân là được...
Hắn khoát khoát tay, nói tiếp:
-Ngươi đi trước, ta sẽ đến sau!
Ba Cam xưng vâng, nói rồi bay xuống chân núi.
Lâm quay người lại nhìn một chút, nhấc chân hướng tới động phủ nơi không xa.
Thương Quý vẫn cứ nhắm mắt nhập định, hồn nhiên bất giác. Chợt một tia khí cơ quen thuộc mà cường liệt tràn đến khiến tâm đầu khẽ động, nhịn không được mở mắt ra.
Trên tay Lâm Nhất cầm một chiếc bình ngọc xinh xắn, chậm rãi dừng lại bước chân, nói:
-Ta đã đòi về giọt long huyết bị cấm chế...
Thương Quý không hiểu chuyện gì, hai mắt lồi lên, mặt không biểu tình. Đương sơ trong Long Đàm, giọt long huyết thứ tư bị Lâm Nhất đoạt đi, sau đó giao cho trưởng lão chín tộc tra xem. Giờ lại bị hắn đòi về, rốt cục là vì sao?
-Mượn long huyết này, thêm vào khổ tu, đề thăng tới tu vị Tiên Quân không phải chuyện không khả năng...
Chớp mắt, bình ngọc bay đến trong lòng Thương Quý. Hắn bất giác nắm chặt lấy, khó mà tin tưởng nhìn chằm chằm tên oan gia cách đó ba trượng, kẻ khắc tinh mệnh trung chú định của mình!
Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt nói:
-Thương Quý, ta biết lòng ngươi có khó chịu, vẫn đang chờ đợi ngày nghịch thiên soán mệnh...
Hắn lời nói vừa chuyển, khóe miệng nhếch lên, mang theo vẻ cười lạnh khó mà cầm nắm, nói tiếp:
-Là thuận theo, hay chống lại, là sống tiếp, hay thần hồn tan biến, toàn bởi một niệm của ngươi! Không có ngươi, ta vẫn có thể tìm tới Thần Thương cốc...
Thương Quý cuống cuồng cúi đầu xuống, một trận hoảng sợ ập tới, chỉ cảm thấy thần hồn vô lực, lại không dám có ý niệm quá phận nào. Hắn nhìn bình ngọc trong tay, âm thầm thở dài một hơi. Phát giác bóng người trước mặt đã bay khỏi đỉnh núi, hắn không kịp nghĩ nhiều, vội đứng dậy đuổi theo.
...
Hơn một trăm cao thủ Long Tộc gồm cả Xích Hạ, Viêm Liệt, Ba Cam đang đứng cách Long Đàm trăm trượng. Nhìn thấy Lâm Nhất mang theo Thương Quý từ trời giáng xuống, chúng nhân chắp tay kiến lễ.
Lâm Nhất hạ xuống đất, đi tới trước vài bước, xoay người đứng vững, ánh mắt quét nhìn bốn phía, dương thanh nói:
-Ta hôm nay muốn mượn long huyết trong Long Đỉnh có việc cần dùng...
Xích Hạ và đám người Viêm Liệt sớm đã biết dụng ý của Lâm Nhất, song thần sắc ai nấy vẫn đều trầm trọng. Trong Long Đỉnh vốn có hơn một trăm giọt long huyết. Nhưng hiện nay trong đó chỉ thừa lại bốn mươi sáu giọt, không bằng một nửa lúc trước. Giờ còn muốn tiếp tục mượn dùng? Đó chính là chút huyết mạch sau cùng còn sót lại, cứ vậy hao hết, Long Tộc còn là Long Tộc nữa ư...
Thần tình chúng nhân Lâm Nhất sớm xem tại trong mắt, đột nhiên huy động tay áo. Thoáng chốc, ngân quang chớp qua, một bộ long cốt dài trăm trượng đột nhiên xuất hiện, “Phanh” một tiếng rơi ở trên đất sau lưng hắn, lại quấn quanh lấy Long Đàm. Chợt nhìn, đầu đuôi tứ chi hoàn hảo vô tổn, khung xương to lớn, oánh bạch sâm sâm, vô thượng chi uy tán phát tứ phương...
Chúng nhân tại trường không ai không động dung, ai ấy nín thở ngưng thần, trong mắt toàn là vẻ kinh dị. Long Khư không thiếu một hai khối long cốt. Nhưng một bộ long cốt to lớn hoàn hảo như thế lại từ vạn tới nay chỉ có một không hai. Tu tới thân mình trăm trượng, không phải cảnh giới Động Thiên thì không thể được. Không chút nghi ngờ, kia tất nhiên là di hài Long Tôn năm đó lâm nạn!
Lâm Nhất cũng đang nhìn long cốt, thần sắc lại rất bình thản.
Nhớ lúc đầu, có Lão Long nhắc nhở mới lấy được bộ long hài này ở trong biển sâu phía đông Đại Thương. Không ngờ ngàn năm sau, bộ long hài được lấy ra, lại để dùng cho chính Lão Long...
Lâm Nhất quay sang nhìn đám đông, nói:
-Năm đó tùy theo Tiên Đế lâm nạn, Thần Long Vương tôn còn sót một sợi tàn hồn. Lâm mỗ may mắn, cùng nó thành là huynh đệ làm bạn đến nay. Mà hắn vì giúp ta đoạt lấy Tử Vi Tiên Đế truyền thừa, lần nữa hao hết Nguyên thần chi lực. Cho nên...
Đám đông tại trường đều đang coi chừng bộ long hài kia, vẫn cứ thất thần không thôi. Thoáng chốc, Xích Hạ chợt dẫn đầu quỳ xuống, đám người Viêm Liệt, Ba Cam cũng lập tức noi theo. Nháy mắt, cách Long Đàm trăm trượng nhiều thêm một phiến thân ảnh quỳ lạy. Đó là di hài tiên tổ, là nơi chứa tinh phách của Long Tộc...
Lâm Nhất ngừng một lát rồi nói tiếp:
-Theo bí pháp hóa rồng của Long Tộc thuật lại, lấy long chi tinh huyết tẩm nhập vào trong long cốt, tiếp đó lấy Long Hồn gia trì cầm cố, rồi chìm vào trong Long Đàm tế luyện trăm năm, Chân Long liền có thể sống lại! Nhưng rốt cục long cốt có tận một vạn hai trăm bốn mươi hai khối, long huyết trong Long Đỉnh thực sự không đủ dùng...
Chúng nhân quỳ lạy xong, vừa đứng dậy. Hắn lại nói tiếp:
-Cho nên, Lâm mỗ ngiền ngẫm rất lâu, cuối cùng tìm ra một phương pháp chỉ cần lấy ba mươi sáu giọt long huyết...
Xích Hạ và đám người Viêm Liệt dần dần định thần, thu lại âu lo trước đây. Long huyết đến từ tiên tổ, dùng cho tiên tổ, quả thật không tiện nghĩ nhiều. Song hắn vẫn không khỏi sinh tâm nghi hoặc, nhấc tay hỏi:
-Lâm tôn có phân phó, chúng ta nào dám không theo! Nhưng ba mươi sáu giọt long huyết bất kham đại dùng, e rằng không làm nên chuyện...
...