-Nô nhi! Vi sư đáp ứng, sau này tuyệt không bỏ lại ngươi. Chẳng qua...
Tiên Nô nhìn chằm chằm Lâm Nhất, lia lịa gật đầu, trên mặt dập dờn ý cười nhàn nhạt. Chợt nghe ngữ khí đối phương khẽ biến, nàng hơi ngớ, vành mắt đột nhiên phiếm hồng. Mình đã không phải tiểu nha đầu không rành thế sự, nhưng sư phụ lại vẫn cứ trong lời có lời...
Thiên Trần thấy đôi sư đồ tình thâm ý nặng, nhịn không được xoa vuốt nắm tay, còn đung đưa thân mình, bộ dạng gió thổi cành đạo, mân mê miệng nhỏ, thần tình ủy khuất, như là bị người lãnh lạc cảm thán nói:
-Rất nhiều năm trước, ngày nọ, gió thu lất phất, lá đỏ nhuộm cành, có người đáp ứng muốn kết bạn đi thiên nhai! Lâm huynh đệ, còn nhớ hay không...
-Chậc chậc! Loại nữ tử quấn người này, đúng là chán chết...
Thiên Lang huynh đệ lần đầu nhìn thấy loại tiên tử mỹ nhân khó mà đối phó thế này, ở bên không khỏi ha ha cười ngốc.
Lâm Nhất nhíu mày, tay áo vung lên, trên tay nhiều thêm một đoàn ánh sáng mờ mịt. Hắn không để ý tới Thiên Trần quấy rối, hướng về phía Tiên Nô phân bua nói:
-Đây là Thiên Ma kết giới của vi sư, giờ khác trước rồi, phải xưng là Thiên Địa kết giới mới đúng...
Nói rồi hắn nhè nhẹ lật tay, một chiếc vòng ngọc xanh biếc hiện ra.
Thiên Trần nhìn rõ ràng, kêu nói:
- Hồn trạc của ta...
Lâm Nhất không để ý Thiên Trần, đưa Thiên Địa cho Tiên Nô, tỏ ý nói:
-Pháp quyết ra vào kết giới vẫn như trước, ngươi hẳn sớm đã biết, sau khi phản hồi sơn môn nhớ cùng Trần Tử vào trong tu luyện...
Đối phương vươn tay tiếp lấy, thần sắc lại không thấy chuyển tốt. Hắn tiếp tục nói:
-Ma Tôn chính đang bế quan ở trong đó, phiền Nô nhi làm bạn...
Phân thân Ma Tôn của sư phụ giống hệ với bản tôn. Hơn nữa kết giới trong tay, bằng với sư phụ đã giao thứ bí ẩn nhất của hắn cho mình thủ hộ? Tiên Nô tâm đầu chuyển giận thành mừng, khẽ mỉm cười. Thiên Trần vội gom tới bên cạnh nàng, muốn nhìn xem rốt cục là thứ gì, lại bị đối phương che lấp đi...
Lâm Nhất buông lỏng một hơi, xoay người hướng Thiên Lang huynh đệ đang cười ngốc bên cạnh trừng một cái, nói:
-Tráng Căn, Tráng Diệp...
-Ta là Căn Thâm...
-Ta là Diệp Mậu...
Hai huynh đệ dị khẩu đồng thanh, uy thế quanh thân ẩn ẩn hơi biến. Từ lúc hai người liên tiếp đề thăng tu vị, thiếu mất phần thô man và máu tanh khi trước, nhiều thêm mấy phần trầm luyện và bưu hãn của cao thủ, chỉ là còn nhớ kỹ lời Lão Long, đổi tục danh thành Căn Thâm, Diệp Mậu cho càng thuận miệng.
Lâm Nhất hồi tưởng lại biểu hiện quên cả sống chết của đôi huynh đệ này trong Tử Vi tiên cảnh, không khỏi sinh tâm cảm khái. Tức thì, hắn chợt đưa tay hư trảo, hai đạo ánh sáng nhỏ yếu đột nhiên bay ra từ mi tâm hai người, lại “Phanh, phanh” nứt vỡ hóa thành hư vô. Đối phương song song kinh ngạc, hắn khẽ cười, ôn hòa nói:
-Từ nay về sau, hai huynh đệ ngươi liền là Thiên Lang Yêu Vương chân chính, có duyên gặp lại...
Hai huynh đệ sững sờ đương trường, ngơ ngác nhìn nhau. Tuy nói thân là nô bộc, lại trước nay chưa từng chịu qua nửa phần ủy khuất, thậm chí mượn đấy làm cơ duyên thành tựu tu vị Thiên Tiên thường nhân khó mà với tới, hiện nay đột nhiên không còn gông cùm, lại khiến người tiu nghỉu như mất thứ gì...
Lâm Nhất không nói gì thêm, xoay người lăng không đạp bước, quang mang bốn phía vặn vẹo, thoáng chốc đã không thấy bóng người.
-Sư phụ ——
Tiên Nô thất thanh kiều hô một tiếng.
Thiên Trần lại hứng trí dạt dào nói:
-Ai nha! Bản tôn hắn thích nhất làm bộ làm tịch, rất là phiền người, sao mà thú vị bằng Ma Tôn, vào trong kết giới xem đi...
Tiên Nô thong thả hồi thần lại, vội giấu kết giới vào trong tay áo, mắt sáng chớp động, thần sắc khó lường.
Thiên Trần chỉ cảm thấy trước mắt mị hoặc tùng sinh, rực rỡ sáng ngời, nhịn không được hơi ngớ, vội thu liễm tâm thần, cả kinh kêu lên:
-Ai nha! Tiểu nha đầu ngươi lại dám cùng ta sính cường, phải cáo trạng với sư phụ ngươi mới được...
Tiên Nô nhấc cằm, quay đầu bay hướng Hành Thiên tiên vực.
-Hả? Thật là có sư phụ thế nào liền có đệ tử thế ấy, ta đúng là xem nhẹ ngươi...
Thiên Trần giờ mới hiểu được gặp phải đối thủ, hết cách, đành phải cùng đi theo, nịnh nói:
-Nô nhi! Đừng giận, tỷ muội tốt của ta...
Một đôi thân ảnh rượt đuổi đi xa, chỗ cũ chỉ lưu lại hai huynh đệ. Hồi lâu sau, hai người có quyết định.
-Đệ! Ta phải về nhà nhìn một cái...
-Ca! Ta lưu lại trông giữ Cửu Châu biệt viện...
-Ừ! Hẹn gặp lại...
-Ừ! Bảo trọng...
...
Long Khư, hạp cốc. Đỉnh núi, động phủ.
Bản tôn Lâm Nhất đuổi tới chỗ này, người không biết quỷ không hay. Trước cửa động phủ, Long Tôn còn đang bó gối mà ngồi, tay cầm ngọc giản, ngưng thần nghiền ngẫm bí pháp hóa rồng của Long Tộc. Một lúc sau hắn mới từ trong trầm tư chầm chậm mở mắt ra.
Động phủ mở rộng, toàn không đề phòng. Thương Quý thủ ở cạnh cửa thành thật ngồi đó, thần sắc lạc mịch, nghiễm nhiên như một kẻ bị khuyên cấm tù tội. Một năm rưỡi tới nay hắn từng vô số lần ngầm thử phá giải cấm chế thần hồn trong cơ thể, lại đều đồ lao vô công, hắn thật sự tuyệt vọng. Hệt như bị người cướp lấy vận mệnh, bóp chặt yết hầu, thân bất do kỷ, tiền đồ một mảnh hắc ám!
Bỗng phát giác tiền phương có người quay người lại, mí mắt Thương Quý rũ cụp, làm như chưa thấy gì, trong lòng lại nhịn không được thầm hừ một tiếng. Không thấy có sáng kiến gì mới mẻ, cũng không có chủ trương cách mạng nào, thật là uổng làm người đứng đầu chín tộc! Nếu đổi lại Thương mỗ, tất khiến Long Khư đại biến...