Bảy nhà tiên vực giới nội, trừ Qua Linh Tử và Dư Hằng Tử ra, Hạ Nữ, Thủy Hàn Tử, Nguyệt Huyền Tử, Chương Trọng Tử, Thành Nguyên Tử và Thiên Trường Tử đều có mặt ở đây. Sáu vị này và Lâm Nhất tính là giao tình trong hoạn nạn, sớm có ý kính phục. Đợi từng người biết rõ ngọn nguồn liền không kìm được vui mừng, theo gót đám người Liễu Đạo, Liễu Phàm tới cửa bái phỏng, cũng tính là hành động nên có!
Lâm Nhất đứng trước đại điện, mặt mang ý cười. Hắn nói với đám người Liễu Đạo, Liễu Phàm một tiếng khổ cực, mời đối phương tự hành an nghỉ, lại lệnh Đồng gia huynh đệ mang theo Kim Thánh và thủ hạ tới một nơi sơn cốc khác thành thật nghỉ ngơi, sau đó mới dẫn theo đám người Tiên Nô đi khoản đãi gia chủ các nhà giới nội.
Cứ như thế lại qua ba ngày, Lâm Nhất để Tiên Nô lưu thủ giữ nhà. Ai ngờ đệ tử vốn luôn thuận theo này một khi chấp ảo lên, đến là lời sư phụ cũng không chịu nghe. Hết cách, hắn đành phải mặc nàng theo gót bên mình, mang theo một hàng người tiến hướng Hành Thiên môn.
Sau khi biết ý đến của Lâm Nhất, Dư Hằng Tử đại hỉ! Hắn chọn một nơi khác cách Hành Thiên phong mười vạn dặm, coi như Cửu Châu biệt viện.
Nơi này núi cao rừng rậm rất là u tĩnh, nguyên khí lại dồi dào, là địa điểm cực thích hợp bế quan tu luyện.
Trong một hạp cốc không lớn tọa lạc một hồ nước cạn. Nó dài hơn mười dặm, rộng gần dặm, hai bên núi đồi sừng sững, mây mù che phủ, giống như thế ngoại tiên cảnh.
Bên bờ, chúng nhân dừng chân quan vọng, không ai không thần sắc mong đợi.
Lâm Nhất tay áo phất phơ, lăng không đạp bước, nhàn nhã đứng trên hạp cốc. Hắn hướng xuống xem xét thoáng chốc, sau đó lập tức cúi người vươn tay bắt tới. Tùy theo động tác của hắn, từng đạo pháp lực vô hình trút nghiêng xuống, nháy mắt đã bao phủ kín hồ nước hơn mười dặm.
Chớp mắt, động tác tay Lâm Nhất chợt nhanh mấy phần. Hồ nước cạn theo đó bay lên, gào thét chạy hướng phương xa. Nhìn qua hệt như khí thế dời sơn đảo hải. Trên một mảnh rừng rậm cách trăm dặm bỗng hạ một trận mưa to. Mà động tác của hắn cũng không chậm nửa nhịp, vô số cấm cháp phù văn chớp động ánh sáng vung tay mà ra.
Một nén hương sau, đáy hồ khô cạn và bốn phía xung quanh đều đã bị cấm chế phong bế, chỉ có một mặt cửa được bóc mở rộng chừng hơn trượng.
Lâm Nhất hạ xuống, tay áo vô phong hất lên, một đạo ẩn chứa Thái Sơ chi khí nồng nặc dâng trào mà ra, không lâu sau liền đã tràn ngập trong cấm chế. Từ xa nhìn lại, trong đó mây mù mờ mịt, như thể nước hồ dập dờn, thần dị phi phàm.
Chốc lát, Lâm Nhất tiện tay ngắt một pháp quyết giản dị, cấm chế đóng lại. Hắn ngấm ngầm gật đầu, nhìn hướng chúng nhân đang vây tới, phân bua nói:
-Lâm mỗ từng có hứa hẹn, một khi chuyến đi Tử Vi tiên cảnh có điều thu hoạch liền tuyệt không keo kiệt! Mà muốn thành tựu tiên thể, Thái Sơ chi khí là thứ không thể thiếu được. Đây chính là cơ sở để cảnh giới Hợp Thể tiến thêm một bước...
Dư Hằng Tử vuốt râu mỉm cười, thần sắc an vui; Thành Nguyên Tử lia lịa gật đầu, không kìm được vui mừng; Thủy Hàn Tử và Nguyệt Huyền Tử đều hai mắt lóe sáng, ha ha cười vui; ngay cả Thành Nguyên Tử vốn thần tình nghiêm túc nay nếp nhăn trên mặt đều tràn ra. Riêng Đồng gia huynh đệ theo gót đồng hành lại không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn đám tu sĩ Thuần Vu Phong tại trường...
-Ở trong Tử Vi tiên cảnh, phàm là tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ, chỉ cần xông qua thiên kiếp đại trận trước Thăng Tiên đài liền có thể đi tới Tẩy Tiên trì thành tựu tiên thể. Đương sơ Lâm mỗ may mắn vượt qua, không quên hứa hẹn trước kia, nay mới ngầm cất Thái Sơ chi khí trong ao ở một nơi khác...
Lâm Nhất nhìn chúng nhân thần sắc phấn chấn chung quanh, nói tiếp:
-Nơi đây địa thế nhỏ hẹp, Thái Sơ chi khí có hạn, song thành tựu hơn trăm vị tiên nhân thì vẫn đủ sức làm được. Liệt vị có thể thử tu luyện ở trong đó mười ngày, sau đó nhìn hiệu quả...
Nói xong, Lâm Nhất lại nói cho biết thủ quyết khai cấm. Dư Hằng Tử và đám tu sĩ Hợp Thể hậu kỳ tại trường đều vội gấp gáp xông vào trong cấm chế. Đám đệ tử Hành Thiên Thuần Vu Phong thì thủ ở bốn phía quan vọng chờ đợi, ai nấy thần thái phấn chấn. Tiên đạo đã từng mù mịt, nay tiền cảnh sáng bừng. Ngày sau, có hi vọng...
Lâm Nhất nhìn ba huynh đệ Đồng gia cũng không cam lạc hậu tiến vào trong cấm chế, chuyển mà lăng không bay lên. Bốn đạo nhân ảnh theo sát ngay sau, hai người cao lớn uy vũ, hai người yêu nhiêu tịnh lệ!
Thuần Vu Phong thật không dễ dàng mới thoát khỏi mấy vị sư huynh đệ, còn định mượn cơ hội tâm tình cùng Tiên Nô muội tử. Ai ngờ trong nháy mắt, hai vị tiên tử kia đều đã rời đi. Hắn đứng ở trong sơn cốc, thẫn thờ nhìn lên...
Trong tinh không, Lâm Nhất ổn định thân hình, quay đầu nhìn hướng bốn đạo nhân ảnh theo sau. Hắn trước là khẽ gật đầu tỏ ý với Thiên Lang huynh đệ, rồi quay sang nói với hai đạo thân ảnh tha thướt kia:
-Trần tử, Tiên Nô, hai ngươi không ngại phản hồi Thiên Môn sơn. Ta còn có việc, cần ra ngoài một đoạn ngày giờ...
-Sư phụ! Lần trước ngài đi một mạch hơn bốn trăm năm, lần này đệ tử nhất định phải theo bên cạnh ngài..
Tiên Nô áo dài phất phới, nét mắt kiên nghị, bằng thêm mấy phần lãnh diễm.
-Sư phụ... Khái khái! Xưng hô có sai! Lâm huynh... Đệ! Người ta chỉ quen biết mỗi mình ngươi, đã không chỗ để đi, đành phải theo bên cạnh ngươi...
Thiên Trần mi mục như vẽ, mặt nhỏ tinh trí thoáng hiện thần sắc giảo hoạt, lại ra vẻ đáng thương, còn nghiêng mặt đi, bộ dạng không đạt mục quyết không bỏ qua.
Lâm Nhất khẽ nhếch môi, trên mặt cười khổ. Từ lúc ở bên Thiên Trần tinh linh quỷ quái, Tiên Nô vốn thuận theo cũng trở nên không nghe lời...