...
Đỉnh núi cao này nằm cách Thiên Môn sơn ngàn dặm về phía bắc, trong mắt toàn một mành xanh biếc, sương mù nhàn nhạt, đứng trên đó dõi mắt nhìn bốn phương, thanh tĩnh du nhiên, là nơi cực tốt để tu tâm dưỡng tính.
Ngô Dung sau khi tùy theo Lâm Nhất phản hồi Cửu Châu môn liền tới đây một mình một người tiêu dao. Tu vị hắn đã trên Tiên Quân hậu kỳ, đồng nghĩa với, cảnh giới tối thiểu là Động Thiên. Có hắn tọa trấn Thiên Môn sơn, Lâm Nhất căn bản không cần lo lắng cho an nguy của Hành Thiên, thậm chí là an nguy của Tiên vực giới nội.
Chẳng qua, trước mắt Tiên vực trong ngoài giới một mảnh hỗn loạn, tình hình bất minh, nếu muốn quét qua âm mai gột rửa hoàn vũ, không phải phong vân tế hội long phi cửu thiên thì không thể được!
Vì thế, Ngô Dung tuy có một đám thủ hạ cường hãn, song cũng hiểu được phải mượn thế thúc đẩy mới có thể đạt thành sở nguyện. Vả lại, điểu không đầu không bay, người không đầu không đi. Ở trong mắt hắn, Lâm Nhất chính là người dẫn đầu cho Tinh Hỏa Liệu Nguyên, là ứng kiếp giả trời long đất lở, là Chí Tôn vương đạo ngày sau!
Cho nên, Ngô Dung thủ trong sơn cốc u tĩnh mặt bắc Thiên Môn sơn này, độc hưởng an nhàn. Đêm trước bạo phong mưa rào, ngắm sao trời biến huyễn, nghe mạch động thiên địa, thật cũng là một phần nhàn thú!
Mà chính như Thiên Trần suy đoán, mọi việc quấn thân Lâm Nhất sẽ không dễ dàng quấy nhiễu Ngô Dung tĩnh tu. Hắn nếu đã tới, lý tất có dụng ý khác. Chẳng qua, trước khi giới nội cuối cùng ổn định, hắn cũng không vội xuất môn đi xa.
Lâm Nhất lưu lại Thiên Trần và Tiên Nô ở một bên khe khẽ thì thầm, một mình cùng Ngô Dung nói chuyện nửa buổi. Hắn kể lại thực tình những điều mắt thấy tai nghe ở Tử Vi tiên cảnh và cả thị phi tại Long Khư. Đồng thời nói ra cả suy đoán và cách nghĩ của mình đối với Cửu Mục tiên vực thần bí khó lường và rất nhiều biến số chưa biết khác.
Ngoài ra, Lâm Nhất còn đề ra ba nghi vấn muốn được lãnh giáo.
Một là, trong tinh vực bao la, tu vị cường giả mạnh nhất mà người từng biết đến cùng là bao nhiêu?
Còn nữa, thuận ô sinh, cửu thiên thông, câu nói này hiểu thế nào?
Vấn đề sau cùng, người mượn thể phản hồn, hoặc là tế luyện trùng sinh có thể khôi phục hoàn hảo như cũ không? Ví như Lão Long, tu vị và thần thức ký ức hắn còn có thể tựa như trước ư?
Thấy Lâm Nhất không còn chỉ lo thân mình, mà đã phòng ngừa chu đáo tới biến số tương lai, Ngô Dung cảm thấy an ủi, tự nhiên là có gì nói nấy. Hắn nói, bốn đại Tiên Tôn và bốn đại Vương Tôn trong Tiên vực Viễn Cổ đều có tu vị Động Thiên sơ kỳ viên mãn, hoặc là trung kỳ tiểu thành; ba đại Thánh giả hơi cao một bậc, đều là Động Thiên trung kỳ.
Sau khi Tiên vực tan vỡ, bốn đại Vương Tôn chết sạch; bốn đại Tiên Tôn, Hạo Độ và Ngọc Thắng cẩu thả trộm sinh, hướng đi khó lường; Ngô Dung bản nhân may mắn còn sống, khôi phục tám thành tu vị, có được cảnh giới Động Thiên sơ kỳ tiểu thành; những người còn lại đến nay sống không gặp người chết không thấy xác.
Trong ba thánh, Côn Tà đã chết, Tử Tang và một người khác hạ lạc bất minh.
Do đó không khó suy đoán, trong vũ trụ, nếu thật có cường giả còn sót lại, chí ít có được tu vị Động Thiên trung kỳ viên mãn. Thánh nữ thần bí kia tuyệt sẽ không cao hơn cảnh giới này. Mà lai lịch nàng hẳn không thoát được liên quan cùng cao nhân ẩn nấp tránh đời, hoặc là viễn cổ Hồng Hoang. Mà về phần viễn cổ Hồng Hoang, liền không thể không đề cập tới câu nói sau đó, chính là “thuận ô sinh, cửu thiên thông”.
Viễn cổ có câu: Nhật, mặt trời chi tinh, cửu dương chi cực. Lúc nó hiện màu đỏ thẫm, trong có hắc khí như chim, hình giống thuận ô ba chân. Cũng tức là ngày đó mặt trời xuất hiện dị biến, mở ra lối đi cửu thiên. Đây là dị biến ngàn vạn năm khó gặp để đi tới viễn cổ Hồng Hoang, điều này không phải do cơ duyên, mà là do thi triển đại thần thông cường hành bóc mở!
Còn mượn thể hoàn hồn, mượn pháp tái sinh thì hơi khác với chuyển thế luân hồi, không cần trải qua nỗi khổ “tam vong” và “thất tuyệt”. Nhưng hành động này trái ngược Thiên Đạo, tu vị sẽ kém xa lúc trước. Nếu không khắc ý áp chế, thần thức ký ức sẽ khôi phục như xưa. Dù vậy, chỉ cần tu tới cảnh giới Kim Tiên liền không còn cấm kỵ nào nữa...
Lâm Nhất ghi khắc lời Ngô Dung vào trong lòng, không khỏi lần nữa nhắc đến 《 Tam Hoàng kinh 》. Đối phương vô ý giấu diếm, bèn nói cho biết thực tình.
Tục truyền, năm đó Tiên Đế có được kinh này, lại ai đều chưa từng gặp qua, tường tình thế nào không ai biết được. Lúc Tiên Đế bản nhân tu tới Động Thiên hậu kỳ viên mãn đã gần như đột phá, lại vô cớ mà kết thúc, rất là tiếc nuối. Truy cứu duyên do, có liên quan tới 《 Tam Hoàng kinh 》 hay không, đồng dạng trở thành một trang huyền án...
Hai người nói chuyện trời đất, lại lấy rượu trợ hứng, bất tri bất giác đã đi qua ba ngày.
Hôm ấy, Liễu Đạo và Liễu Phàm mang theo Thiên Lang huynh đệ cùng với Kim Thánh và hơn hai trăm thủ hạ, còn có gia chủ các nhà giới ngoại cùng chung phản hồi Thiên Môn sơn.
Ngô Dung là cao nhân, tự có sự thận trọng của cao nhân, căn bản vô ý vướng bận tục sự tiên môn. Lâm Nhất lại không thiếu được một phen bận rộn, liền cáo từ, mang theo Thiên Trần và Tiên Nô đi tới trước Cửu Châu đại điện.
Cửu Châu môn nhiều lần biến cố, Cửu Châu đại điện và Bàn Long thạch trụ trước cửa lại hoàn hảo vô tổn. Trên một bãi đất trống rộng rãi mà bằng phẳng, hơn ba trăm người phân đứng hai bên. Một bên là vài chục tiên nhân và gia chủ các nhà giới nội; bên còn lại là đám Kim Thánh cúi đầu ủ rũ. Riêng Lâm Nhất mang theo Thiên Trần, Tiên Nô, Xuất Vân Tử, Bách Lý Xuyên và đám người Liễu Đạo, Liễu Phàm cùng Thiên Lang huynh đệ, Đồng gia huynh đệ đứng ở chính giữa.
Liễu Đạo và Liễu Phàm dẫn người đi ra, dùng thời gian một năm rưỡi cuối cùng quét sạch một lần bảy Tiên vực giới nội. Yêu tu ngỗ nghịc đều bị chém giết gần hết. May có Kim Thánh đi theo, khổ khổ xin tha, đồng thời kiệt lực khuyên nhủ, phân lấy thân sơ, mới thật không dễ dàng lưu lại hơn hai trăm thủ hạ. Nếu bằng không, toàn quân lật chìm cũng không phải không khả năng!