Vô Tiên

Chương 2169: Chương 2169: Mưa gió tùy duyên (2)




Lâm Nhất không cho là đúng nói tiếp:

-Pháp quyết ngươi tu luyện là bí pháp viễn cổ bất truyền, còn có bảy đoạn...

Không đợi Lâm Nhất nói xong, Xuất Vân Tử hai mắt nháy mắt, há mồm tiếp lời, rất là dứt khoát đáp nói:

-Thành giao! Cầm tới...

Hắn lần này vươn ra hai tay, hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm, hơi có mấy phần bộ dạng muốn lấy cho bằng được!

Lâm Nhất nhíu mày, nói:

-Ta chỉ định cho ngươi đoạn thứ ba, Đấu Long quyết...

Giọng Xuất Vân Tử chợt cao vút, nghiêm túc nói:

-Quân tử nhất ngôn cửu đỉnh, há có thể lật lọng? Ta rõ ràng nghe được là bảy đoạn khẩu quyết...

Lâm Nhất ngập ngừng thoáng chốc, rồi lấy ra một khối ngọc giản ném qua, dặn dò nói:

-Không được truyền ra ngoài...

Xuất Vân Tử mặc cả đắc sính, đoạt lấy ngọc giản, đột nhiên đắc ý cười lớn nói:

-Ha ha! Rõ ràng...

Sư đồ Dư Hằng Tử tại trường, lại không biết dụng ý trong đối thoại giữa hai người, chỉ là khá ghen tỵ khi thấy Xuất Vân Tử được đến công pháp viễn cổ.

Thiên Trần nhìn thấu chiêu trò của người nào, hừ một tiếng không đáng.

Tiên Nô tự nhiên hiểu được dụng ý của Lâm Nhất, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp. Mình chỉ nghĩ theo đuổi bên người sư phụ mới không nguyện thu đồ đệ, vì thế còn ngấm ngầm ủy khuất. Ai ngờ sư phụ một mực nhớ kỹ việc này, hắn trước giờ chưa quên Nô nhi...

Bách Lý Xuyên cảm khái, trong lòng lại mừng thầm không thôi. Vẫn là Lâm huynh đệ suy nghĩ chu đáo! Cháu trai, cháu gái nhà mình không chỉ là đệ tử ký danh của môn chủ, càng là đệ tử nhập thất của Xuất Vân Tử. Từ đây về sau, Bách gia liền đâm rễ tại Hành Thiên, khai chi tán diệp, ngày càng hưng thịnh...

Lâm Nhất lại hàn huyên mấy câu với mọi người, biết Hạ Nữ và Hình Nhạc Tử đến Thiên Môn sơn, liền cùng bọn họ xuống núi, thịnh tình khoản đãi đối phương. Đôi đạo lữ kia hớn hở không thôi, dứt khoát lấy giới tôn tương xứng, đồng thời nói ra lý do chuyến đi này.

Trong mấy trăm năm, yêu tu hoành hành, Tiên vực giới nội khổ không thể tả. Không ngờ ngày nọ có đại quần tiên nhân đột nhiên mà đến, thi triển thủ đoạn lôi đình, gió cuốn mây tan ban thu thập sạch sẽ yêu nhân gây nghiệt. Khổ ngày cuối cùng chịu đến đầu, Hạ Nữ và Hình Nhạc Tử liền hiểu được tiền nhân hậu quả trong chuyện này.

Danh chấn tiên vực Lâm Nhất đã trở về!

Hạ Nữ và Hình Nhạc Tử cảm niệm không thôi, thế là bèn đến cửa bái tạ, đồng thời kiêm luôn ý định đầu hàng hiệu trung! Trong ngoài giới càng lúc càng hỗn loạn, Thủy Phủ tiên vực nhỏ yếu không thể thiếu một chỗ dựa cường đại. Nếu bằng không, ngày sau tấc bước khó đi!

Đợi Hạ Nữ và Hình Nhạc Tử biết được một loạt hành động trước trước sau sau từ khi Lâm Nhất về lại Hành Thiên, hai người càng phấn chấn không thôi. Đối phương không chỉ có mấy chục tiên nhân thủ hạ, còn một hơi thu phục đông đúc yêu tu, quả thực giống như mộng cảnh khiến người hoa mắt rối loạn. Hiện nay sự cường đại của Tiên vực giới nội đã đủ để phân đình kháng lễ cùng giới ngoại! Nhìn chung mấy vạn năm qua, giới nội chưa từng rầm rộ như thế bao giờ, quả thực là trước đó chưa từng có!

Hình Nhạc Tử nương theo giao tình trong hoạn nạn năm đó, dứt khoát dựa hẳn vào Thiên Môn sơn. Có môn chủ Tiên Nô cấp cho an trí thỏa đáng, lại có Lâm Nhất tặng cho pháp môn cảm ngộ Đạo cảnh, khiến hắn cực an vui, không chút khách khí coi Cửu Châu môn như nhà mình. Đám tiên nhân thanh tiễu yêu tu còn chưa trở về, Hạ Nữ liền xung phong đi trước thám tra, thừa cơ truyền đạt biến hóa trời long đất lở trong giới nội...

Dư Hằng Tử phản hồi Hành Thiên phong, Thuần Vu Phong triệu tập đệ tử xua tán năm đó. Hai thầy trò bận rộn mở lại sơn môn...

Ba ngày sau, Lâm Nhất mang theo hai người bay tới một ngọn núi cao cách Thiên Môn sơn ngàn dặm về phía nam. Hắn hạ xuống, xoay người nhìn lại. Hai đạo thân ảnh tha thướt một hồng một trắng nhẹ nhàng bay theo. Hắn lại nhìn mà không thấy, tập trung chú ý tình hình trên Cửu Châu môn.

Ba, bốn mươi yêu tu được an trí tại một nơi sơn cốc hẻo lánh, tuy tự hành ước thúc, ngược lại nhất thời cũng không ngại. Một khi sinh biến, không người có thể trốn thoát trừng phạt! Dù Lâm Nhất có việc ra ngoài, vẫn còn một vị cao nhân khác tọa trấn Thiên Môn sơn, có thể nói vạn sự vô ưu!

Lâm Nhất thu hồi thần thức, nhìn xuống dưới chân. Giữa lưng núi mở mang một gian động phủ. Ngô Dung dạo bước mà ra, ngẩng đầu nhìn lên cười. Đồng thời với đó, hai nữ tử bên cạnh lại đang ríu rít đấu miệng không ngừng ——

-Sư phụ...

-Lâm ca ca...

-Sao ngươi lại biến thành muội tử...

-Hì hì! Ta còn tưởng biến thành quan môn đệ tử của hắn, chỉ sợ ngươi không vui thôi...

-Trần Tử tiền bối, ngươi đừng đùa...

-Hì hì! Hay là ngươi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, thế nào...

-Tôn ti có trước có sau, không được...

-Ai nha! Nô nhi vẫn là sợ có người tranh sủng trước mặt sư phụ...

-Ta không để ý ngươi...

-Hảo tỷ muội đừng tức giận! Phải biết sư phụ ngươi sắp đi xa...

-Sư phụ mới trở về không lâu, sao sẽ lại đi xa? Trần Tử... Tỷ tỷ, không ngại nói tới nghe một chút...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.