Lâm Nhất tỉnh lại từ trong tĩnh tọa, tâm thần lại vẫn đang chìm trong suy nghĩ.
Thiên Ma kết giới đã không còn âm ám rét lạnh như trước. Dưới ánh mặt trời mông lung, sương mù nhàn nhạt, giống như đang trong buổi trời chiều. Không gian trải rộng không dưới ngàn vạn dặm, núi cao, khe rãnh, bình nguyên, hoang mạc dần dần hình thành rõ rệt. Đưa mắt nhìn lại, hệt như thiên địa tái tạo, như có sinh cơ tuôn động, lại mất đi một ít thứ gì đó, khiến hết thảy nơi này như là Hỗn Độn mới sinh, tràn đầy mong đợi và chưa biết.
Trong Long Đàm tại Long Khư, Lâm Nhất ngủ say mấy trăm năm. Dựa vào lực lượng Long Đàm và long huyết, cộng thêm nữa một phen cảm ngộ thần du ngàn năm, hắn không chỉ khỏi hẳn thương thế mà tu vị còn đại trướng. Điều khiến hắn ngoài ý nhất là, không biết từ lúc nào, Hỗn Độn nguyên châu do Càn Khôn Tứ Tượng kỳ trận hóa thành đã dung làm một thể với Thiên Ma kết giới.
Cứ vậy, cuối cùng Thiên Ma kết giới biến thành bộ dạng như bây giờ.
Đây còn có thể xưng là Thiên Ma kết giới ư? Cảnh hoang vắng vô biên kia vẫn như cũ, lại có thể cảm nhận rõ nét Ngũ Hành chi lực đang ẩn ẩn biến hóa, nếu có thêm nhật nguyệt sao trời và gió mát mưa dông, liệu có thể dựng dục ra cỏ cây vạn vật cùng với các loại sinh linh?
Lâm Nhất lật tay lấy ra Tử Kim Hồ Lô. Hắn thản nhiên chuốc một ngụm rượu, giương mắt nhìn quanh.
Sườn núi đang đứng và phạm vi trăm dặm chung quanh đều bị bao phủ bởi cấm chế. Trong đó tràn ngập mây mù dập dờn như nước, chính là Thái Sơ chi khí trộm lấy từ trong Tẩy Tiên trì Tử Vi tiên cảnh, nồng nặc mà tinh thuần. Nơi không xa bên cạnh là mấy gốc liễu thụ năm đó Tiên Nô gieo trồng, vốn sớm đã khô héo, nay lại chớm hiện chồi non, hơi có mấy phần xuân sắc dạt dào.
Cách vài chục trượng thì là một bóng người đang nhắm mắt tĩnh tọa! Nó thần sắc lãnh khốc, quanh thân quấn quanh ma khí, ẩn ẩn tán phát ra tu vị Tiên Quân sơ kỳ...
Lâm Nhất lại chuốc ngụm rượu, lặng lẽ đánh giá bóng người giống hệt mình kia. Sau khi phản hồi Thiên Môn sơn hắn liền bế quan đến nay, trừ hai ngày ra ngoài giúp Tiên Nô và Bách Lý Xuyên độ kiếp, thời gian còn lại đều dùng để luyện chế tu phục pháp thân Ma Tôn. Hao tốn một năm có thừa, rốt cục cũng giải quyết xong. Mà mỗi khi nhớ tới đủ loại biến cố và ngoài ý trong Tử Vi tiên cảnh, lại vẫn cứ khiến người than vãn tiếc rẻ không thôi.
Ai! Sơ tâm không đổi, mưa gió tùy duyên!
Lâm Nhất lắc lắc đầu, bóng người áo trắng đó vẫn cứ xua cũng không đi. Hắn đành chịu nhếch môi cười khổ, bất giác lần nữa giơ lên Tử Kim Hồ Lô.
Ma Tôn pháp thân bị hủy, thảm tao thương nặng. Mặc dù đã được hắn luyện chế hoàn hảo như xưa, tu vị lại vì đó mà dây dưa. Song được ích ở Thái Sơ chi khí nơi này, tiến cảnh tu luyện khá nhanh, siêu việt bản tôn là điều hoàn toàn ở trong tầm tay! Càng khiến người an ủi chính là, cảm ngộ về Thiên Ma lục ấn cũng cực kỳ thuận lợi...
Trong những ngày tiếp theo, lại nên làm thế nào?
Hòa thiện với người, lại một mực phiền toái không dứt. Toàn không dã tâm, lại không thể không liều chết đánh đấm. Nhưng đánh được một quyền, lại có trăm quyền ập tới. Có mấy chục tiên nhân đám Ngô Dung tương trợ, lại có đám yêu nhân Kim Thánh sung làm tay sai, đủ để cùng La gia giới ngoại đấu một trận. Nếu đã thế, nhất thống giới nội thế tất phải làm. Dù là Cửu Mục tiên vực cao cao tại thượng thì đã làm sao, bức gấp Lâm mỗ, cùng lắm là phân ra một trận thắng thua! Quét sạch ô yên chướng khí, trả một cái Càn Khôn lãng đãng!
Chỉ có điều, tuyệt không thể lơ là coi thường. Từ đây về sau, Lâm mỗ không còn chiến đấu một mình nữa. Chỉ cần một chút thiếu sót, tất sẽ liên luỵ tới Cửu Châu, giới nội cùng với đám người Ngô Dung. Chỉ có sớm kịp bắt tay ứng đối mới có thể gặp nguy không loạn...
Trước tạm thời ổn định giới nội, tu luyện Thiên Ma lục ấn. Sau đó, ba tôn hợp nhất, dựa vào nhất thức Luyện Ngục thần thông và Thiên Ma lục ấn liền đủ để đối mặt với bất kỳ một vị cao thủ Tiên Quân hậu kỳ nào. Dù là gặp phải cao nhân như Thánh nữ cũng không phải không có sức liều mạng! Còn về chín tộc Long Khư, cũng có thể trở thành hỗ trợ. Đồng thời giúp lấy Lão Long tái tạo Nguyên Thần, trùng tố nhục thân, đây càng là điều trọng yếu nhất...
Chỉ đáng tiếc, Cửu Mục vẫn thần bí khó lường. Tiên vực giới ngoại cùng với tinh vũ bao la sẽ sinh ra biến số cỡ nào, đồng dạng là không thể biết...
Trầm tư nửa buổi, có quyết định, Lâm Nhất thở phào một hơi. Bỗng có điều phát giác, tùy theo tâm niệm khẽ động, hắn bước chân đi ra động phủ. Lúc nhấc chân, không quên cuốn tay áo dài, một đoàn ánh sáng trong ngóc ngách chui vào tay, tan biến không thấy.
-Ha ha! Lâm huynh đệ...
-Lâm lão đệ...
-Lâm sư thúc...
-Chào! Lâm Nhất, tu vị ngươi lại có tiến bộ? Mới bao lâu không gặp, giờ đã là Tiên Quân sơ kỳ viên mãn, chẳng lẽ nuốt được tiên đan nghịch thiên...
-Sư phụ...
Trước cửa động phủ, Xuất Vân Tử, Dư Hằng Tử, Thuần Vu Phong, Thiên Trần, Tiên Nô và Bách Lý Xuyên chính đang nói chuyện. Chợt thấy Lâm Nhất hiện thân, sáu người lập tức bước tới chào hỏi.
Lâm Nhất mỉm cười chắp tay, thần sắc thản nhiên.
Xuất Vân Tử lui ra sau một bước, cả thân hình béo mập khẽ run rẩy, kinh ngạc kêu nói:
-Tu vị Tiên Quân? Thật hay giả đấy...
Nghe vậy, hai thầy trò Dư Hằng Tử trố mắt không thôi. Trước đây mấy người bọn họ nói chuyện chưa hề nhắc tới tu vị Lâm Nhất. Mà từ lần trước cách biệt ở Tử Vi tiên cảnh, đến nay mới chẳng qua hơn bốn trăm năm, đối phương đã từ Hợp Thể hậu kỳ tu tới Tiên Quân, thực sự quá khiến người không thể tưởng tượng! Tiên Quân, đó chính là tồn tại tung hoành tiên vực bễ nghễ tinh vũ a...
Xuất Vân Tử thấy lời Thiên Trần nói không giả, vội vươn tay ra, cảm thán nói:
-Lâm huynh đệ! Nhất định là ngươi tìm được tiên đan trong Tử Vi tiên cảnh. Độc nhạc nhạc không bằng chúng nhạc nhạc (vui một mình không bằng vui chung), hắc hắc...
Lâm Nhất nhìn hướng chúng nhân, gật đầu tỏ ý. Xuất Vân Tử và Thuần Vu Phong đều đã Hợp Thể, lần lượt là trung kỳ và sơ kỳ; Dư Hằng Tử vuốt râu cảm khái, trên mặt hiện ý cười; Thiên Trần thần sắc giảo hoạt, rõ ràng chính là Hoa Trần Tử năm đó; Tiên Nô hai mắt phiếm hồng, thướt tha động người.
Chẳng qua nháy mắt, Lâm Nhất lần nữa đánh giá Xuất Vân Tử. Người béo mập trước mắt đã tu 《 Thăng Long quyết 》 tới hai tầng đại thành chi cảnh? 《 Thăng Long quyết 》 là công pháp Long Tộc, rất khó tu luyện. Vị này quả thật là thiên phú dị bẩm...
-Ai ui! Trở thành cao nhân tiền bối Tiên Quân liền không nhận ra ca ca ta? Ngươi không phải không bỏ được tiên đan nghịch thiên đấy chứ...
Xuất Vân Tử lay động thân hình mập mạp mà không mất tráng kiện, đắc ý giễu cợt một câu. Chợt thấy Lâm Nhất ánh mắt có dị, hắn tâm đầu khả nghi, hừ nói:
-Béo chút lại thì đã sao? Tướng mạo đường đường, uy phong tiêu sái, phong thái tựa như trước kia...
Lâm Nhất nhấc cằm, hai tay chắp sau lưng, nói:
-Xuất Vân Tử, cháu trai, cháu gái Bách Lý Xuyên không ai không căn cốt thượng giai, do ngươi thu làm môn hạ, thế nào?
Xuất Vân Tử hơi ngớ, tức thì lắc đầu, liên thanh nói:
-Không làm, không làm! Ta người này tính cách bại hoại, từ không thu đồ...