Một bước lên trời, giáp vàng lóng lánh, long uy tự nhiên mà thành. Không còn là pháp lực huyễn tượng, không còn là bộ dạng Thanh Long rồng xanh như trước, mà là một con kim giáp trưởng long (rồng vàng trưởng thành) chân chính.
《 Thăng Long quyết 》 chi Phi Long quyết của Lâm Nhất cuối cùng đã tới cảnh giới tiểu thành. Hắn hóa thân Chân Long bản thể, đột nhiên xông tới cái gọi là Cửu Long Tỏa Thiên đại trận kia. Khoảnh khắc lúc nó bay lên không, khí thế như dải cầu vồng; lắc đầu vẫy đuôi, uy chấn Bát Hoang. Giữa không trung, gió chớp ầm vang.
Chín con Cự Long ập tới kia ầm vang sụp đổ. Mấy chục tu sĩ không ai không động dung, người nào người ấy kinh hoảng giật lùi ra sau.
-Cheng ——
Lại một tiếng long ngâm chợt lên, uy thế cuồng mãnh theo đó nháy mắt tràn khắp hạp cốc. Trong rối loạn, phong vân biến sắc, chỉ có kim giáp trưởng long kia đang tuần tra tới lui, bễ nghễ thiên địa.
Đồng thời với đó, Long Đàm mây mù sôi trào, trên Long Đỉnh đột nhiên phát ra một tiếng kêu hót mãnh liệt mà lâu dài. Sát na theo đó, hai tai sát bên nắp đỉnh đột nhiên tóe ra một tuyến huyết quang xông thẳng vòm trời. Vốn xuất từ một mạch, hoặc có lẽ thần hồn hẹn ước. Trường long đột nhiên quay đầu, miệng lớn há rộng. Không dưới vài chục giọt Long huyết cứ thế vào bụng.
-Cheng ——
Chẳng qua chốc lát, lại một tiếng long ngâm kinh thiên động địa. Tựa như thiên đang tấu vang kèn lệnh, lại như một tiếng kinh khiếu lúc Hỗn Độn mới phân. Long Khư hạp cốc, thậm chí núi non sông suối bao la trăm vạn dặm đột nhiên bị che phủ dưới thiên uy. Vạn ngàn sinh linh trong đó không ai không thần hồn nhiếp phục, tâm sinh hoảng sợ. Thân rồng giáp vàng lấp lánh kia đột nhiên biến lớn tám, chín mươi, thậm chí gần trăm trượng, uy thế theo đó đại trướng, nghiễm nhiên đã là vương giả hàng lâm, Thần Long Tại Thiên!
Sau một trận tiếng kêu hót hoan du, Long Đỉnh chầm chậm bình tĩnh trở lại.
Long Đàm vẫn mờ mịt sương mù.
Thương Quý mặt xám tro như đất, đứng lơ lửng giữa trời, thần sắc lo lắng không biết xoay xở.
Bốn phía xa gần đứng đầy người Long Tộc, ai nấy đều ngẩng đầu ngắm nhìn. Trên cao vạn trượng, Thần Long giáp vàng đạp tám phương, cúi nhìn chúng sinh. Uy thế vô thượng của nó khiến người ngước nhìn mà sinh tâm quỳ lạy.
Viêm Liệt tâm tư điệt đãng, thần sắc biến ảo. Hắn ngấm ngầm khẽ cắn răng, nhấc tay dương thanh nói:
-Bộ tộc Viêm Liệt ta cầu xin tôn giả...
Thấy nó như thế, Xích Hạ cân nhắc lưỡng nan, cuối cùng đành phải lên tiếng theo:
-Bộ tộc Xích Hạ, thành tâm nguyện phụng Lâm Nhất làm đầu...
Những người còn lại cũng hùa theo, lần lượt kính lễ. Chẳng qua, trưởng lão chín tộc lại thiếu riêng một vị...
Giữa không trung, Thần Long trăm trượng chậm rãi nhạt đi, hiện ra thân ảnh Lâm Nhất. Lần nữa ngoài ý nuốt xuống mấy chục giọt Long huyết, song không đến mức bạo thể mà vong giống năm đó, cũng không có tu vị mãnh trướng. Chỉ là cảnh giới Tiên Quân trung kỳ trong bất tri bất giác trung đã đề thăng tới hậu kỳ viên mãn. Dư uy long huyết bị hắn áp trong cơ thể, ngày sau còn có chỗ hữu dụng. Hiện tại lúc này, hắn không thể không đối mặt Long Khư chín tộc...
Lâm Nhất khôi phục bộ dạng vốn có, áo xám che kín thân thể, thần sắc thong dong. Giữa hai hàng chân mày dày rậm, khí vũ hiên ngang tự nhiên mà thành. Lúc giơ tay nhấc chân ẩn ước nhiều thêm mấy phần phong phạm cường giả chí tôn.
-Hừ! Chẳng phải các ngươi muốn cường hành đòi về long huyết và lệnh bài ư? Còn nữa, ta không phải tôn giả gì hết, cũng không nghĩ tới thu cửu tộc làm phụ dung...
Lâm Nhất chầm rãi hạ xuống, miệng lạnh lùng trào phúng, thần sắc mỉa mai. Hắn nhìn như không thấy bộ dạng cung kính của đám người Viêm Liệt, hướng tới Thương Quý nói:
-Giao ra thuật hóa rồng của ngươi...
Thương Quý tâm đầu đắng chát, thầm nghĩ, người này phân nặng nhẹ chậm gấp rất rõ ràng. Tình thế lại bất lợi cho mình, phải làm sao? Hắn sắc mặt biến hóa, bất đắc dĩ lấy ra một khối ngọc giản ném qua.
-Lâm tôn...
Đám người Xích Hạ và Viêm Liệt muốn nói lại thôi, thần tình lúng túng. Trước từng lo được lo mất mà đong đưa bất định. Nay cung cung kính kính miệng hô tôn giả, người ta căn bản lại không chú ý, cũng không để Long Khư cửu tộc vào trong mắt.
Lâm Nhất cầm ngọc giản trong tay, xem xét một lúc, sau đó quay người về phía bờ Long Đàm, nhìn hướng chúng nhân cách đó trăm trượng, nhàn nhạt nói:
-Các ngươi trước cứ sau cung, phản phục vô thường. Thậm chí còn tính toán vây công ta, thử hỏi..
Hắn chắp hai tay sau lưng, không giận tự uy, nói tiếp:
-Thiên hạ có loại tôn giả nào bị người uy hiếp như ta không? Bởi vậy có thể thấy, năm đó Long Tộc bị người mưu hại đến nỗi phúc diệt, một điểm đều không oan uổng...
Đám người Xích Hạ và Viêm Liệt đối mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nói gì. Thương Quý ngẩn ở một bên lại ngấm ngầm khó chịu nói:
-Hừ! Được tiện nghi còn tỏ vẻ, vô sỉ! Nếu đổi lại là Thương mỗ, tất sẽ nhẹ giọng hỏi han, chiêu hiền nạp sĩ, trùng chỉnh chín tộc, trùng chấn hùng phong xưa kia, chứ há lại sẽ bất kham như thế!
Lâm Nhất thoáng đánh giá Long Đàm ở bên cạnh và Long Đỉnh treo cao trên đầu, miệng nói tiếp:
-Ngoài ra, Qua Y kia thân là trưởng lão chín tộc, không ngờ lại khảm cấm chế vào trong long huyết, dụng ý là gì? Chẳng lẽ các ngươi thông đồng với nhau, giả mượn danh Long Tôn để tiện đưa người ra làm khôi lỗi?
Ánh mắt hắn lướt qua bốn phía, cuối cùng quay sang nhìn về phương xa, giọng rầm xuống, quát lớn:
-Nếu thật như thế, tâm địa quá ác độc, đáng chém…
Thương Quý tâm đầu hoảng loạn, sắc mặt càng thêm khó coi. Chính mình trước sau nuốt xuống hai giọt long huyết, toàn đều nhờ Qua Y trưởng lão ban tặng, lại không phát giác được trong cơ thể có gì dị thường. Nếu lời Lâm Nhất kia nói không sai, dụng ý chân thực của Qua Y trưởng lão trong một phen ân tình này không cần nghĩ cũng biết...
Trong lòng bàn tay Xích Hạ vẫn còn nắm lấy bình ngọc có chứa long huyết. Thấy Lâm Nhất thần sắc lạnh lùng, hắn chợt cảm không ổn, vội nói:
-Qua Y trưởng lão ở đâu?
Viêm Liệt ở bên đáp nói:
-Vừa nãy nhân lúc hỗn loạn Qua Y thừa cơ rời đi, ngươi há sẽ không biết...
Trong ánh mắt Xích Hạ chớp qua một tia oán giận, tiếp đó dậm chân nói:
-Ai nha! Tâm tư ta đều đặt hết trên người Lâm tôn, không rãnh cố cập cái khác...
Đối phương giả bộ không hiểu, mượn cơ hội nói:
-Qua Y họa loạn truyền thừa, phạm thượng, đáng nên tới cửa hỏi tội...
-Chính hợp ý ta!