Vừa nghe hắn nói, chúng nhân bốn phía Long Đàm lập tức ồ lên kinh ngạc. Bốn lệnh tề tụ, bài vị siêu nhiên, bằng đó đủ để hiệu lệnh thiên hạ! Năm xưa Tiên Đế quyền bính chí tôn cũng chỉ đến thế mà thôi!
- Hừ! Một khối lệnh bài thì làm được gì? Dù có bốn lệnh trong tay, Thần tộc viễn cổ cũng cần gì để ý?
Lâm Nhất nói tiếp. Nghe được lời ấy, chúng nhân không ai không im lặng. Đúng vậy a! Lệnh bài chỉ là một kiện tín vật chí tôn, mà Thần tộc viễn cổ đã không còn, chính như Long tộc, không có danh Thần Long, chẳng qua là vì một tín niệm bất diệt, cung phụng lên một vật tổ thần thánh, theo đuổi một mộng tưởng mấy vạn năm thôi!
Lâm Nhất tự mình nói tiếp:
- Long tu của Lâm mỗ tới từ truyền thừa viễn cổ. Vô luận các ngươi nhận hay không nhận, phụ dung hay không phụ dung, đều không sao cả. Thần Long giữa trời, ngạo tiếu vũ trụ, tự có tinh nguỵet làm bạn, tự có phong vân đi theo, há lại câu nệ ở một nơi sơn trạch?
Nghe hắn nói thế, chúng nhân thần sắc mỗi khác. Qua Y không đợi Xích Hạ lên tiếng, cướp lời quát lớn:
- Ngươi chiếm đoạt Long Đàm, cướp đoạt Long Huyết, hiện nay thương thế khỏi hẳn, tu vị đề thăng, lại không nhìn thiện ý chín tộc, quả thật là hạng vô tình vô nghĩa...
- Hừ! Thế ngươi muốn thế nào...
Lâm Nhất nhíu mày, không giận tự uy, khí thế Tiên Quân trung kỳ của Long Tôn lập tức tràn ra.
Qua Y không chịu bỏ qua, mở miệng đe doạ nói:
- Giao ra Long Huyết, lệnh bài...
Hơn trăm người tại trường, trưởng lão tu vị Tiên Quân có đến chín người, cao thủ Kim Tiên và Thiên Tiên càng là chiếm hơn phân nửa. Tu vị mà Lâm Nhất có được dựa vào Long Huyết quả thật dọa không nổi bọn họ. Theo như lời Qua Y, chín tộc nhận ngươi, ngươi mới là truyền nhân Thần Long, không nhận ngươi, ngươi liền là công địch của chín tộc. Một khi động thủ, tình hình không cần nghĩ cũng biết. Cuối cùng vị trí Long Tôn không phải Thương Quý thì còn ai.
Chẳng qua, tại trường trừ Xích Hạ, Xích Vu, Ba Đông có điều kiến thức ra, không người biết tính tình Lâm Nhất. Con người hắn xưa nay ăn mềm không ăn cứng, uy bức chỉ có tác dụng ngược.
- Ha ha!
Lâm Nhất cười lạnh một tiếng, vung tay áo lên thu lại bốn khối lệnh bài trước mặt, lại lật tay lấy ra một chiếc bình ngọc. Hắn giơ bình ngọc lên cao, nói:
- Long Huyết còn dư một giọt, nguyên vật phụng trả...
Nói xong bèn trở tay ném đi. Bình ngọc hóa thành một tia sáng bạc, đột nhiên hạ xuống.
Qua Y ánh mắt chợt lóe, vươn tay đi tiếp. Nhưng bình ngọc thế đi quá gấp, đã rơi ở trên tay Viêm Liệt. Hắn da mặt co quắp, trong thần sắc lộ ra mấy phần hận ý không dễ nhận ra.
Viêm Liệt tiếp xuống bình ngọc, hai mắt ngưng thần nhìn chằm chằm. Chúng nhân tại trường có điều khó hiểu, từng đạo thần thức tề tụ mà tới. Long Đỉnh hàng xuống Long Huyết, mặc ai đều muốn cướp lấy để nuốt vào đề thăng tu vị. Nhưng hành động này của Lâm Nhất lại khác tầm thường, không biết là vì bị bách bởi cái uy chín tộc, hay là có dụng ý khác...
- Qua Y! Ngươi khảm cấm chế vào trong Long Huyết, ngươi muốn làm gì?
Lâm Nhất đột nhiên nói một câu kinh người.
Chúng nhân nghi hoặc, Viêm Liệt lại mặt không biểu tình, lặng lẽ đưa bình ngọc trong tay cho Xích Hạ ở bên cạnh.
- Toàn nói bậy bạ…
Hai mắt Qua Y co rụt lại, hàn quang ẩn hiện.
Khóe miệng Lâm Nhất nhếch lên, tiếp tục nói:
- Hừ! Không chỉ thế, ngươi còn tính thử lấy giao thay rồng...
Sắc mặt Qua Y hơi biến, không cố được quá nhiều, lệ thanh quát lên:
- Yêu ngôn hoặc chúng, cùng bản trưởng lão bắt lấy nghịch tặc...
Lời vừa ra miệng, hắn bất ngờ nhảy lên, vung tay đánh ra hai đạo phong mang màu trắng, thế đi khá là hung ác. Đồng thời với đó, mấy chục bóng người sớm đã chờ đợi quanh bốn phía hạp cốc đột nhiên ập xuống. Sát na theo đó, chín long ảnh dài trăm trượng xoáy vòng bay múa, đột nhiên khốn chặt cả tòa hạp cốc.
Xích Hạ còn đang nhìn bình ngọc trong tay xuất thần, liếc thấy kinh biến, vội muốn lên tiếng quát dừng, nhưng lúc này thì đã chậm . Viêm Liệt nhăn mày, thần sắc trang nghiêm. Các vị trưởng lão khác ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng mịt mờ.
Thương Quý cũng là người trong đương sự, lúc này sửng sờ giữa không trung, trong mắt toàn là đành chịu, đắng chát và tức giận bất bình. Ngư trùng đều có thể hóa rồng, thần giao sao lại không thể? Chỉ mong Qua Y trưởng lão có thể cứu đệ tử khỏi thủy hỏa, sớm ngày thoát khỏi tên ôn dịch này...
Đột nhiên bị vây công, Lâm Nhất không chút đổi sắc, ngược lại lắc đầu cảm khái nói:
- Long Tộc sa sút như thế, há không phải không có nguyên nhân...
Hai đạo phong mang đột nhiên mà đến, hóa thành hai con Ác Long hung tợn, giương nanh múa vuốt, sát khí hung hung. Hắn nhướng mày lên, vung quyền nện tới. Tám đạo long ảnh màu vàng vung tay mà ra, lại chợt lóe tức trôi. Nhưng hắn vẫn không để ý, bàn tay mở ra lăng không trảo tới. Chỉ nghe “Rắc rắc”, một tràng tiếng vỡ vang lên, hư không lăng loạn, ánh sáng vặn vẹo, hai con Ác Long đột kích dường như bị giảo sát, “Oanh” một tiếng nổ thành vụn phấn.
Cũng khoảnh khắc này, chín long ảnh cực lớn trên trời gào thét mà tới.
Lâm Nhất lành lạnh liếc nhìn Qua Y đang kinh hoảng thất thố, xoay người đằng không lao lên, thân hình hơi biến, đột ngột hóa thành một con rồng giáp vàng dài bảy, tám mươi trượng, ngửa đầu phát ra một tiếng rống giận. Trong sát na, tiếng long ngâm chấn khắp vòm trời.
Khắc này, tất cả mọi người ở đều kinh hãi không thôi. Tiếng long ngâm quen thuộc mà lại xa lạ kia mang theo khí thế sát phạt đánh đâu thắng đó, mang theo uy vương giả quét ngang bát hoang, từ hồng hoang viễn cổ mà đến, từ ngoài chín tầng mây mà giáng, rền vang chấn đãng sâu trong thần hồn mỗi người. Thoáng chốc, mọi người như được về lại niên đại phong hoa, chiến trường nhiệt huyết...
Khắc này, Thương Quý thần sắc kính phục, tự thẹn không bằng, tâm sinh hoảng sợ. Đó mới là Chân Long, đó mới là vương giả thiên địa...
Khắc này, Qua Y sắc mặt biến ảo, thầm sinh sợ hãi. Tu vị mình còn mạnh hơn một bậc, lại không phải đối thủ của hắn. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn thật sự là truyền nhân Long Tôn...
Khắc này, Xích Vu Ba Đông và đám tiểu bối đều thần sắc phấn chấn, Ba Cam càng là gật đầu lia lịa. Long Khư, không còn là nơi rồng quay về yên nghỉ, mà là thánh địa rồng bay lên trời...
Khắc này, Viêm Liệt siết chặt nắm tay, dùng sức vung lên, vui mừng gầm nói:
- Long là đẻ trứng, trời sinh tám khiếu. Không phải Thần Long thì không được chín khiếu năm trảo. Lâm Nhất, hắn là Thần Long, hắn vốn chính là Thần Long...
Khắc này, Xích Hạ thở dài một hơi, chợt hiểu nói:
- Vương giả chí tôn, không phải thành ý cầu xin thì không chịu tức vị, từ xưa đã vậy! Chỉ mong... Chỉ mong hắn có thể coi cửu tộc là tay trái vai phải, yêu thương như con...