Một khối ngọc bài biến thành bốn khối.
Lâm Nhất vẫn chưa ngừng nghỉ, lại lấy ra một khối ngọc bài luyện chế thô lậu nhè nhẹ ném đi.
Hán tử trung niên râu quai nón vượt ra đám người vươn tay tiếp lấy ngọc bài, đánh giá một lúc rồi giương giọng nói:
- Các vị trưởng lão, người này chính là người năm đó Ba Cam định tìm, hôm nay giao trả lệnh bài...
Hắn hai tay giơ ngọc bài đưa cho Xích Hạ, quay người lui xuống, không nói nhiều lời.
- Tám, chín trăm năm trước, từ trong miệng Ba Cam biết được vị trí Long Khư. Lúc đó, Lâm mỗ chẳng qua mới là một tu sĩ Kim Đan. Trằn trọc vài trăm trăm, Lâm mỗ đi tới ngoại giới, ở trong Tử Vi tiên cảnh lực chiến quần hùng, kiệt sức gục xuống, may được Viêm Liệt trưởng lão trượng nghĩa ra tay, nhờ thế mới có nhân duyên tế hội tới chỗ này. Các vị trưởng lão không từ vất vả, Long Đàm hộ pháp đến nay, Lâm mỗ xin được cảm ơn...
Lâm Nhất ngạo nghễ giữa trời, trước người treo lên bốn khối ngọc bài. Lời tới chỗ này, hắn nhìn xuống đám đông bên dưới và Long Đỉnh dưới chân cùng Thương Quý nơi không xa, lời nói vừa chuyển, nói tiếp:
- Người tên Thương Quý này, không quản là chết hay sống, Lâm mỗ chắc chắn phải có được. Nó không chỉ quan hệ đến bí mật Long Tộc phúc diệt, càng là một câu trả lời cho huynh trưởng Lâm mỗ...
Phen lời này cao thâm khó lường, khiến mọi người tại trường đều hơi ngớ.
Viêm Liệt ánh mắt sáng ngời, ngập ngừng hỏi:
- Trong Tử Vi tiên cảnh, hồn ảnh kim bào tóc vàng kia chẳng lẽ chính là... ?
Xích Hạ thoáng trầm ngâm, cũng hỏi theo:
- Những điều ngươi biết, chẳng lẽ đến từ Long Đỉnh truyền thừa... ?
Qua Y vội vàng lên tiếng ngắt lời:
- Hừ! Ngươi nếu đã đến từ hạ giới, làm sao biết được bí mật Long Tộc ta? Đừng ăn nói hàm hồ, thả Thương Quý ra...
Lâm Nhất không hoảng không vội chậm rãi mà nói:
- Điều Viêm Liệt trưởng lão đoán không sai. Đó chính là huynh trưởng Lâm mỗ, vì giúp huynh đệ ta cường hành lấy được Tử Vi truyền thừa mà không tiếc hao hết Nguyên Thần chi lực, lưu lại một chuyện tiếc nuối, đó chính là rửa nhục cho Thần Long chín tộc...
Hắn thoáng ngừng, quay sang Xích Hạ nói:
- Hết thảy những gì Lâm mỗ được biết không liên quan gì tới Long Đỉnh...
Tiếp đó hắn nhìn sang Qua Y, nói tiếp:
- Trước lúc ta rời Long Khư, dựa theo quy củ Long Tộc và nhân danh chí tôn chín tộc. Ngươi năm lần bảy lượt ở trong quấy phá, còn luôn có hành vi bất kính, món nợ này rồi từ từ sẽ tính...
Xích Hạ không khỏi liếc nhìn Viêm Liệt, hai người như có tương thông, đồng thời lên tiếng hỏi tiếp:
- Vậy huynh trưởng kia của ngươi không biết còn hay mất, lại là người ở đây...
Qua Y còn muốn phát tác, phát giác chúng nhân quan thiết hỏi dò, đành phải tạm thời cố nhịn, không quên lưu thần lắng nghe.
Lâm Nhất thành thật nói:
- Huynh trưởng kia của ta tên là Thần Ngao, là Thần Long vương tôn Long Tộc viễn cổ! An nguy của hắn, sau này tự ta sẽ có tính toán...
- Thần Ngao vương tôn?
- Điển tịch có viết, chí tôn chín tộc, chính là Thần Ngao...
- Thần Long tôn giả có chín người, lấy Thần Ngao là vương, nên xưng vương tôn...
- Trời ạ! Hắn xưng huynh gọi đệ cùng vương tôn, lại thêm Long Đỉnh chọn chủ, còn có truyền thừa, há chẳng phải...
-
Lâm Nhất vừa dứt lời, đám đông tại trường lập tức huyên náo một mảnh. Đó là kinh ngạc và phấn chấn không cách nào ức chế, hoặc là mong đợi ẩn nhẫn bấy lâu nay cuối cùng có hi vọng, chính như trong đêm đen thâm trầm chợt hiện một tia ánh sáng, sao có thể khiến người không vui cho được!
Trưởng lão chín tộc thân là trưởng bối, ai nấy ngược lại đều còn trấn định. Trong đó Qua Y tâm cơ khó dò, sắc mặt thoáng trở nên khó coi, nói:
- Ngươi dù may mắn cướp được truyền thừa, nhưng không được chín tộc ta cung phụng, cuối cùng cũng uổng công...
Xích Hạ tay vuốt râu dài, ánh mắt thâm thúy, thừa cơ hỏi:
- Ngài không nhìn Thanh Long lệnh tồn tại, chẳng lẽ không nguyện thừa kế vị trí tôn giả? Nếu thật như thế, lại coi chín tộc ta ra cái gì?
Viêm Liệt lộ ra ý cười, hơi có an vui, lại mang theo mấy phần ngập ngừng phụ họa nói:
- Xích Hạ trưởng lão nói không sai! Chín tộc ta và Long Tôn vui buồn cùng chung, không phải quan hệ phụ dung...
Thần sắc hắn lộ vẻ cẩn thận, không còn nôn nóng và xung động như trước, ngay cả ngôn từ cũng thâm trầm rất nhiều.
- Phụ dung?
Lâm Nhất mặc niệm một câu, quét mắt nhìn tình cảnh dưới chân. Trong lúc hắn ngủ say thần du, đối với Long Khư chín tộc đã biết đại khái. Nhưng hiện nay lời lẽ cử chỉ của chúng nhân lại có điều trái ngược, khiến hắn không thể không ngoài ý.
Vị trí Long Tôn, Lâm Nhất thật không để ở trong lòng. Thắng được chín tộc cung phụng vượt xa bắt lấy hơn vạn tộc nhân cho mình dùng, nhưng hắn không có dự tính đó. Hắn chỉ muốn mượn cơ hội đạt thành hai tâm nguyện, trừ điều này ra thì không còn ý niệm nào khác. Nhưng lúc này xem ra, hết thảy tại Long Khư không hề đơn giản như từng tưởng tượng.
Lâm Nhất thoáng trầm tư, tiếp đó đưa tay vung lên, chỉ vào ngọc bài nói:
- Tiên vực viễn cổ tan vỡ, bốn đại Thần tộc đều mai một, bốn khối lệnh bài rơi hết vào tay Lâm mỗ. Đây là Thanh Long lệnh, Bạch Hổ lệnh, Chu Tước lệnh và Huyền Vũ lệnh...