Hơn một canh giờ, thiên kiếp lôi hỏa chưa từng có một khắc ngừng nghỉ. Từ xa nhìn lại lôi hỏa đổ xuống như thác nước, chảy xiết mà hung mãnh; vừa tựa như trong thiên địa mở ra một cái khe, khiến người nhìn thấy mà khiếp sợ.
Bốn phía mọi người vây xem cùng tu vi không tầm thường, cũng không xa lạ đối với thiên kiếp. Tình hình độ kiếp khác biệt so với độ kiếp bình thường. Từ Nguyên Anh, Hóa thần, Luyện Hư, Hợp Thể, rồi tới Phạm Thiên tứ cảnh, dù đến bây giờ đã là Động Thiên tam cảnh, trước sau lần lượt cần phải vượt qua nhất cửu thiên kiếp, nhị cửu thiên kiếp, cho đến cuối cùng cửu cửu thiên kiếp. Ngắn thì nhất thời nửa khắc, dài thì có thể đạt tới mấy tháng. Mà lúc này vừa vội lại mạnh như thế, lôi kiếp cũng nối gót không ngừng, nhưng mà chưa từng hiếm thấy. Còn nữa, người độ kiếp không tranh chấp không kháng , mặc kệ thiên kiếp lôi hỏa đắm chìm, càng khiến cho người ngạc nhiên không thôi.
Bất quá, sau khi liên tục giáng xuống hơn ba trăm đạo Kiếp lôi, trong lôi hỏa chói lóa bỗng nhiên hiện ra dị tượng.
Chỉ thấy Lâm Nhất ngồi nghiêm bất động bỗng nhiên chậm rãi đứng lên, trong nháy mắt bên cạnh xuất hiện hai bóng người khác. Một là Long Tôn áo bào vàng tóc vàng, một là Ma Tôn sát khí hơn người. Tam tu tam tôn bộ dáng nhất trí, thần tình khí thế lại có sự khác biệt. Sau khi hiện thân đứng đối mặt với nhau, lập tức cùng nghịch thế phóng lên cao. Từ xa nhìn lại, ba bóng người đã hòa làm một thể cùng lôi hỏa, hơn nữa thế đi nhẹ nhàng như thường, hoàn toàn không có hung hiểm và quẫn bách của tha nhân khi độ kiếp!
Thiên uy làm người ta sợ hãi kia ở đâu, ở chỗ nào, tại sao quỷ dị như thế?
Không bao lâu, tiếng sấm điếc tai vẫn vang vọng không dứt, lôi hỏa thô đại ấy chợt dừng lại. Trong khoảnh khắc, cao vạn trượng không tan thành mây khói, một đạo quang mang chín màu từ từ giáng xuống, cũng mơ hồ nương theo tiếng động chuông khánh truyền khắp bốn phương. Nghe ngóng khiến tâm thần người ung dung rung động...
Giây lát sau, Long Tôn và Ma Tôn Lâm Nhất đã không thấy bóng dáng, chỉ còn sót lại bản tôn lẳng lặng huyền không, yên lặng giơ tay lên vuốt đầu chân mày. Quanh người hắn tản ra mấy phần uy thế Động Thiên sơ kỳ, mà tu vi chân thật lại khó phân biệt được đầu mối!
Trong thiên địa dần dần an tĩnh lại, xa xa mọi người vẫn còn đang ngắm nhìn.
Lâm Nhất vẫn giơ tay lên vuốt râu, thần sắc có chút suy nghĩ.
Ba đạo ấn ký trước đây, chỉ còn sót lại một đạo khảm trên mi tâm. Hình dáng lá liễu của nó, dài hơn tấc, có hào quang ba màu kim, trắng, đen đang luân phiên hơi chớp động, vừa nhìn tựa như thêm một con mắt. Còn Ma Tôn và Long Tôn không có như vậy?
Lâm Nhất than dài, trên dưới quanh người lập tức tản ra một trận dư uy Thiên kiếp. Theo tâm niệm hắn vừa động, trước người đột nhiên xuất hiện hai bóng người giống nhau như đúc. Trên mi tâm từng người cũng có một đạo ấn ký quái dị, tu vi tiên, ma, long tam tu nhất thể hòa hợp nhau thành một thể, không phân biệt rõ!
Ma Tôn và Long Tôn thật sự không có, đó bất quá là hai cỗ phân thân mà thôi!
Một trận động thiên Thiên kiếp đột nhiên xuất hiện, không ngờ lại khiến cho ba tôn tương dung, tương khế, tương hợp. Từ nay về sau, bản tôn là tam tu nhất thể chân chính? Còn hai cỗ phân thân ấy có thần thái mười phần, khó phân hư thật cùng bản tôn. Ký Hồn thuật chi phân thân đại thành chi cảnh, không ngoài như thế chứ!
Lâm Nhất thả tay xuống, nơi ấn đường ấn ký dần dần biến mất. Tới trong nháy mắt, thân ảnh phân thân biến mất không thấy. Hắn nhẹ nhàng nắm quyền đầu, pháp lực bàng bạc và khí thế hùng hồn tràn đầy ra. Ỷ vào thể ngộ Thiên kiếp năm đó ở Ma Kiếp cốc và sau đó ở Thăng Tiên Đài, dùng sức mạnh đã vượt qua một trận động thiên Thiên kiếp, tuy rằng vẫn chưa đổi lấy tu vi tương ứng, ngược lại cũng không phải là không ích lợi gì...
Lúc này, Ngọc Thắng, Hạo Độ và Hổ Đầu lần lượt tới, ai cũng có thần tình bình thường trở lại, lần lượt chào hỏi...
- Lão đệ! May mà không việc gì, tu vi của ngươi... ?
- Lâm... Lâm tôn! Bắt được gần trăm người dư nghiệt Cửu Mục, xử trí như thế nào?
- Ha ha! Lão đại, ngươi tổng cộng gặp phải 324 lôi phách đánh xuống, thật là lợi hại...
Xa xa ở sau lưng ba người, thanh long, Tiên Nô cùng với nhiều người nữa bay tới.
Lâm Nhất đột nhiên thu hồi suy nghĩ, nói với ba người đang tới gần:
- Tu vi của Lâm mỗ xen giữa Tiên Quân và Động Thiên, dư nghiệt Cửu Mục do các ngươi tự xử trí đi. Có lẽ ông trời khó chịu cho nên mới giáng xuống bốn đạo động thiên Thiên kiếp...
Hắn nói một hơi xong, ngược lại hỏi:
- Có tìm được tung tích về Thánh Nữ hay không...?
Ngọc Thắng và Hạo Độ đều lắc đầu, Hổ Đầu hiếu kỳ nói:
- Nữ tử kia đi nơi nào...?
Đôi mắt Lâm Nhất lóe lên hàn quang, không để ý tới mọi người chạy tới, vội vàng quát:
- Nữ tử đó sớm đã thừa dịp loạn đào thoát, chư vị tự tiện...
Lời còn chưa dứt, hắn nhấc chân đạp lăng không, quang mang chấn động làm cho Ngọc Thắng, Hạo Độ và Hổ Đầu lánh trốn ra sau. Nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng dáng của hắn đột nhiên biến mất!
Hổ Đầu kinh ngạc hô to:
- Ai nha! Đừng bỏ Hổ Đầu lại a...
Hắn muốn đuổi theo, vừa bất đắc dĩ hỏi:
- Lão Đại ta đi phương nào... ?
Ngọc Thắng và Hạo Độ hai mặt nhìn nhau, âm thầm gật đầu rồi cùng nhau bay nhanh song song. Lúc hai người đã đi xa, không quên bỏ lại một câu phân phó:
- Bọn ngươi cứ chờ ngay tại chỗ...
Ồ! Ta không đuổi kịp lão đại, cũng không đuổi kịp hai lão đầu bọn ngươi a? Hổ Đầu cả giận hừ một tiếng, phóng lên cao, đồng thời một đạo long ảnh đi theo.
..
Lão Long đã nói, mặt trời sinh, Cửu Thiên thông.
Cửu Huyền đã nói, Thánh Nữ khiến cho Vũ Tử chịu chết, chỉ vì dùng tinh huyết tu vi của nàng để mở ra con đường Cửu Thiên.