- Chỉ hy vọng như thế ! Bất quá, cử động hùng tráng của Ngô huynh làm người ta than thở...
- Trận chiến này thắng lợi, công lao Ngô huynh hàng đầu a! Ngày sau do hai người chúng ta trợ giúp hắn trọng tố nhục thân...
Ngọc Thắng giơ tay lên nhất chỉ, tỏ ý nói:
- Thiên kiếp đến rồi...
Khoảnh khắc ấy, mọi người ngắm nhìn đều thần sắc cứng lại. Thiên kiếp đến rồi!
Kiếp vân đang sôi trào trong trăm dặm, dần dần co rút lại hội tụ thành hơn mười dặm. Trong đó quang mang chín màu xanh, trắng, đỏ, đen, hoàng, tím đen, tím xanh, tím đỏ, tím bạc mơ hồ chớp động, cũng có tiếng sấm ầm ầm rất là kinh người!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, kiếp vân lần nữa co rút lại phạm vi chung quanh gần dặm, chợt yên tĩnh, đột nhiên uy thế giảm. Trên sơn cốc, Lâm Nhất vẫn khoanh chân ngồi lăng không, tay áo tóc dài tung bay trong gió. Kiếp vân đột nhiên bạo phát, một đạo lôi hỏa chín màu hơn trượng ầm ầm xuống, theo đó là sấm sét nổ vang mà tiếng rung bốn phương!
Thời khắc thở dốc, lôi hỏa ấy thôn phệ Lâm Nhất...
Thấy tình hình đó, Ngọc Thắng kinh ngạc nói:
- Chà? Vì sao Lâm lão đệ không thi pháp ngăn cản...
Hạo Độ ở bên cạnh ngưng thần một lát, khó có thể tin nói ra:
- Hắn cùng với thiên kiếp hợp làm một thể? Độ kiếp như thế, chưa từng nghe qua...
Ngọc Thắng kinh ngạc không thôi, hình như có tỉnh ngộ, âm thầm thở phào, thở dài nói:
- Lâm lão đệ đang thi triển thần thông trước đó đả thương Cửu Huyền, tế ra uy lực pháp bảo cực mạnh, quả nhiên giống như thiên kiếp. Nói như thế, hắn sớm có lĩnh ngộ đối thiên đạo lôi phạt, trách không được...
Một đạo tiếp theo một đạo, lôi hỏa như trút xuống. Trên sơn cốc dĩ nhiên không thấy bóng dáng của Lâm Nhất, chỉ có lôi hỏa vô cùng nổ tung giữa không trung, lập tức lại hóa thành uy thế tầng tầng y hệt như sóng dữ càn quét bốn phương. Tiếng nổ thật đinh tai nhức óc, hào quang lóe sáng chói lóa mắt...
Xa xa mọi người vây xem đều nín thở ngưng thần, từng người một trố mắt đầy kinh ngạc.
Hổ Đầu đang vạch đầu ngón tay, gương mặt hồ đồ, lẩm bẩm:
- Theo tổ tiên có nói, động thiên thiên kiếp tổng cộng có tất cả chín chín tám mươi mốt đạo! Giờ này đã qua bao nhiêu? Tại sao khó có thể đếm hết...
Không biết từ khi nào, một long một hổ lại thu thập đến cùng một chỗ. Hắn hỏi trong lúc vô ý:
- Ngươi nói một chút xem rốt cuộc vì cái gì...?
Đối phương có điều phát hiện, lập tức quay đầu vươn cái miệng rộng ra. Hổ Đầu vội vàng lắc mình lui về phía sau, hừ nói:
- Tên gia hỏa ngươi không biết bao nhiêu...
Có người nhân cơ hội đi tới một bên, giơ tay lên cung kính trả lời:
- Hổ Đầu yêu tôn! Dĩ nhiên giáng xuống 180 đạo lôi kiếp, ha ha...
Hắn tâm hư nhoẻn miệng cười, khom người lại nói:
- Yêu tôn còn nhận được Kim Thánh? Tại hạ đi theo Lâm tôn đã nhiều năm, đông chinh tây chiến rất gian nan a! Dù thế nào Lâm tôn cũng không quên được ngài...
Hổ Đầu hãy còn vạch ngón tay vừa thô vừa to, ánh mắt thoáng nhìn, mang theo thần thái đơn giản nói ra:
- Ngươi là Kim Thánh yêu vương...?
Kim Thánh vội vàng gật đầu, đồng thời có bộ dáng vinh yên.
Hổ Đầu vừa chuyển lời nói, tiếp lời:
- Nếu không có lão đại, lão tử một chưởng chụp chết phản nghịch Yêu vực ngươi.
Kim Thánh sợ tới mức run run một cái, kinh ngạc không thôi.
Hổ Đầu thần sắc như trước, hai mắt chớp động hung quang, đưa ngón tay lên đầu lóe lên một cái, thét hỏi:
- Tâm tính của ngươi tốt hơn so sánh với lão tử?
Kim Thánh vội vàng lắc đầu, lặng lẽ lui về phía sau.
Hổ Đầu phách lối hừ một tiếng, song bàng lóe lên một cái, xoay người rời đi.
Kim Thánh thở phào một hơi, thầm nghĩ vị yêu tôn này thật đúng là không thể nhìn bề ngoài! Thấy cách đó không xa mấy vị yêu vương quen thân có thần sắc khinh thường, hắn nặn ra nụ cười, giơ tay lần lượt chào hỏi...
Thiên kiếp tới cũng nhanh, hàng cũng gấp. Dù vậy, một canh giờ sau lôi hỏa lôi hỏa trút xuống như trước.
- Hai vị cao nhân! thiên kiếp khi nào ngừng nghỉ?
Hổ Đầu đi tới bên cạnh Ngọc Thắng và Hạo Độ. Hắn không nhìn trúng những người khác, đành phải cất nghi ngờ tìm tới hai vị tiền bối này để xin chỉ giáo. Nói là xin chỉ giáo, hoặc có thể là lo lắng cho Lâm Nhất mới là bản ý!
Hai vị cao nhân dĩ nhiên biết được lai lịch của Hổ Đầu. Trong đó Ngọc Thắng gật đầu tỏ ý với vị hán tử khoẻ mạnh này, trả lời:
- Lâm Nhất chính là nhất thể tam tu, nếu tam sổ hợp nhất, nên vượt qua 243 đạo lôi kiếp mới đủ công thành! Bất quá...
Hắn liếc nhìn Hạo Độ một bên, đối phương vuốt râu đáp:
- Bất quá, giờ này đã qua hơn ba trăm đạo lôi kiếp mà vẫn chưa ngừng nghỉ, hai người lão phu cũng u mê a.
Hổ Đầu sững sờ, buồn bực nói:
- Hai vị cao nhân cũng không biết mấy?
Ngọc Thắng và Hạo Độ nhìn nhau cười khổ sở, lập tức song song biến đổi sắc mặt. Chỉ thấy xa xa trong lôi hỏa mơ hồ nổi lên một bóng người, hai bóng người, ba bóng người. . .