Vô Tiên

Chương 1724: Chương 1724: Lừa chết cha (1)




Một ngọn núi cao rẽ đất mà lên, đỉnh núi cao nghìn trượng, mây che thúy lấp, có thế long bàng hổ cứ. Một tòa kiên thành dựa núi mà xây, khí thế hùng hồn. Cửa thành đó cao chừng hai mươi trượng, bễ nghễ khắp nơi mà hùng bá một phương. Trái phải tường thành lại không nhìn thấy điểm cuối.

Xe ngựa đi xuyên qua cổng tò vò cao to hẹp sâu, Lâm Nhất vẫn đang tò mò nhìn xung quanh. Trong ánh mắt của Lữ quan nhân ngồi đối diện hắn lại mang theo mấy phần khinh thường, nói:

- Bất kể là muốn bái vào Thần Đạo môn hay là muốn gây dựng một phen sự nghiệp ở đô thành, không bỏ tiền vốn thì không được! Hộp đan dược ngươi đưa ra một là không thể thành tiên, hai là không thể đại trướng hùng phong.

Trong Càn Khôn giới của Lâm Nhất còn có không ít đồ vụn vặt của mấy trăm năm trước. Hắn từ bên trong tìm ra được một bình đan dược cố bản bồi nguyên, đổi lấy lần đi nhờ xe này, còn cả sự lải nhải của người nào đó trên đường.

Lữ quan nhân tự xưng là huynh đệ bản của quốc cữu, ở đô thành cũng là nhân vật thủ đoạn thông thiên, trên dưới không gì không làm được. Ngoài ra để Lâm Nhất tin tưởng hắn không phải là vọng ngôn, còn thuộc làu nói ra đủ loại bí văn dật sự trong hoàng cung. Thí dụ như vương tử đoạt đích, hậu cung huyết án, cung phụng phản chiến, Thái Hậu cầm quyền, vân vân. Nhất là lão nhân gia Thái Hậu là mẫu nghi thiên hạ, đức chiêu bát phương.

Trong mắt Lữ quan nhân, thuật sĩ tha phương như Lâm Nhất hắn gặp nhiều rồi. Bất kể ngươi có lưu manh khó chơi thế nào vẫn không khỏi phải khom lưng trước quyền quý. Có điều hắn vẫn muốn tiên đan trường sinh, hoặc là loại xuân dược nào đó dùng trên giường.

Xe ngựa theo đường quanh núi dần dần lên cao, ngừng lại trên đường cách hoàng cung vài dặm. Cách hơn mười trượng chính là một tòa phủ đệ quan gia, trên cửa viết hai chữ đỏ 'Lữ phủ' rất bắt mắt. Hai bên cửa có bảy tám binh lính cầm binh khí, đều ưỡn ngực hóp bụng vẻ mặt hung ác.

- Đứng đây đừng đi đâu! Quy củ trước cửa Đại Đô Úy rất sâm nghiêm, đợi ta vào trước cầu kiến.

Lữ quan nhân không đợi xe ngựa đỗ hẳn đã vội vàng nhảy xuống, còn không quên nhỏ giọng dặn dò mấy câu. Mà trước mắt bóng người chợt lóe, thuật sĩ tha phương kia đã nhảy xuống xe. Hắn vội la lên:

- Chớ có lỗ mãng.

Hai chân vừa chạm đất, Lâm Nhất liền cất bước thong thả tiến về phía trước. Quan sát phủ đệ cách đó không xa, hắn quay đầu mỉm cười với Lữ quan nhân. Một đan dược đổi lấy chuyến đi tới đô thành hoàng cung cùng với không ít truyền thuyết ít ai biết đến của Thần Đạo môn, nghĩ lại cũng đáng! Tìm người ta tính sổ phải bắn tên có đích mới được. Chỉ không ngờ chấp chưởng quyền bính của Ô Kiền là một nữ tử.

Nhìn bộ dạng hớt hải của Lữ đại quan nhân đó, Lâm Nhất lười chẳng muốn để ý tới, khoát tay nói:

- Lão tử còn phải tới hoàng cung tìm người ta tính sổ, cáo từ.

Không giả vờ như lúc trước, khí thế trong lời nói cử chỉ của hắn đã biến thành khác hẳn.

Có người muốn tới hoàng cung gây sự? Lần này xong rồi! Mấy binh lính canh cửa trao đổi ánh mắt với nhau, rào rào xông tới, có người quát lên:

- Lớn mật! Trong vương thành ai dám tạo phản!

Chỉ thấy đao kiếm ra khỏi vỏ, Hàn quang chói mắt. Lữ đại quan nhân ở trước xe ngựa sợ quá, chân mềm nhũn ngồi xuống đất, giơ tay hô to:

- Tha mạng! Ta chính là tộc nhân bổn gia của Đô Úy.

Hán tử đánh xe và nữ tử trên xe cũng sợ tới mức run rẩy.

Lâm Nhất coi như không thấy tốp binh lính hùng hổ đó, mà quay đầu nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt của Lữ phủ. Sau đó, hắn chậm rãi lăng không bay lên. Bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ, mà trong đình viện của phủ đệ có một hán tử trung niên đang ngẩng đầu nhìn lên, mang theo vẻ ngạc nhiên thất thanh nói:

- Chính là Lâm đại hiệp. . . Lâm đạo trưởng. . .

Nghe tiếng, Lâm Nhất ngừng thế đi, nhẹ nhàng bồng bềnh cách mặt đất hơn mười trượng. Hắn nhìn xuống dưới, cười ha ha nói:

- Ta đang nói ai ở trong viện mà trông quen thế, thì ra là Con Lừa của Triệu gia ao!

Hắn vừa dứt lời, người đó mừng rỡ, vội vàng mở cửa phủ lao ra, cười to nói:

- Đúng là Lâm đạo trưởng rồi.

Người trung niên này lớn cường tráng, để râu quai nón, một thân quan bào, long hành hổ bộ uy nghi bất phàm. Mà trên mặt hắn lộ ra nụ cười vui sướng, giống như thiếu niên ở nông thôn tay cầm đuốc hơn ba mươi trước. Khi hắn hiện thân, bảy tám binh lính đó khom mình hành lễ, đồng thanh hô:

- Bái kiến Đại Đô Úy!

Trước xe ngựa, Lữ đại quan nhân ngã ngồi dưới đất, đầu không dám ngửng lên, một lão giả bộ dạng như quản gia đến bên cạnh hắn, oán hận nhỏ giọng mắng:

- Cái đồ phá gia chi tử, hại chết cha ngươi rồi.

Lâm Nhất nhìn tình hình bên dưới, mang theo vẻ mặt nghiền ngẫm cười nói:

- Ha ha! Thiếu niên lang Năm đó hiện giờ đã trở thành quốc cữu! Ba mươi năm hà đông chuyển hà tây, khiến người ta phải nhìn với cặp mắt khác xưa! Không biết ta nên xưng hô với ngươi thế nào.

Trên mặt người trung niên hiện ra mấy phần lúng túng, chắp tay nói:

- Lâm đạo trưởng, Con Lừa vẫn là Con Lừa ngày xưa.

Lâm Nhất lại quay về phía xa xa, nói:

- Sớm biết như vậy, nên vào phủ một chuyến. Mà trước mắt ta phải tìm người tính sổ, ngươi thì phải dẫn binh hộ vệ hoàng cung.

Lời còn chưa dứt, giống như diều gặp gió, trong nháy mắt đã xuất hiện ngoài mấy dặm.

Con Lừa kinh ngạc, vung tay quát:

- Mau theo bản quan tới đô thành bảo vệ phủ nha.

....

Trên một mảng bình địa ở giữa sườn núi, lầu các san sát, hoa cỏ thác nước đầy đủ, bốn phía còn có một đạo tường vây bao quanh, có thể nói là canh gác sâm nghiêm. Nơi này chính là hoàng cung Ô Kiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.