Đúng vào lúc này, một trận tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe dần dần tới gần.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Nhất quay người lại nhìn.
Đó là một chiếc xe ngựa trang trí tinh mỹ, đang vòng qua đại đạo lướt đến. Bên trên nó có mui xe, trong thùng xe cao hơn thước có một nam tử bộ dạng như thương nhân đang ngồi, bên cạnh là một vị nữ tử tuổi xuân. Trước xe là hán tử trung niên quần áo gọn gàng, tay cầm cương ngựa thét to:
- Đụng chết phải chịu! Tránh ra.
Lâm Nhất không muốn nhiều chuyện, liền muốn tiếp tục tiến về phía trước. Mà lời nói kiêu ngạo đó truyền vào tai, hắn ngược lại đi ra giữa đường. Ngựa hí dài, xe ngựa đột nhiên khựng lại, xa phu thiếu chút nữa thì ngã cắm đầu xuống đất, hai nam nữ thì kinh hô một tiếng ngã trong thùng xe, trước sau đều chật vật vô cùng.
- Ăn một roi của ta!
Xa phu khó khăn lắm mới ngồi vững lại, thấy chủ nhân ôm thị thiếp không có gì đáng lo liền trút lửa giận vào người chặn đường. Sau khi mắng một tiếng, hắn cầm roi ngựa hung hăng quật một cái. Ai ngờ trong nháy mắt lại bùm một tiếng ngã xuống đất, roi trong tay đã không cánh mà bay.
Nam tử đằng sau xe khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ mặt ngạo mạn. Chẳng buồn để ý tới nữ tử bên cạnh đang nũng nịu, hắn sửa sang lại quần áo định phát tác, không ngờ xa phu đã bị người ta đoạt đi roi ngựa rồi giật ngã xuống đất. Hắn hơi ngẩn ra, lập tức sắc mặt trầm xuống, quát lên:
- Ban ngày ban mặt chặn đường hành hung, để vương pháp ở đâu!
Lâm Nhất vung roi nựa kêu đen đét, tư thế rất thành thạo. Hắn không để ý tới xa phu từ dưới đất đứng lên, mà cười ha ha nói với nam tử trên xe:
- Ngươi có xe đẹp mỹ nhân khoái ý vô song, ta thì chậm rãi bước trên đường tiêu diêu tự tại. Hai bên không hề liên quan, tại sao lên tiếng nhục mạ? Lão tử cứ đứng ở đây đấy, đâm vào thử xem.
Vừa dứt lời, cổ tay Lâm Nhất khẽ rung lên. Roi như rắn bốp một tiếng hạ xuống. Xa phu đó nhảy dựng lên, đau kêu oai oái.
Lâm Nhất cười sáng lạn, không nhanh không chậm mắng:
- Lão tử đánh chết tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ngươi, đáng đời!
Xa phu sợ tới mức trốn chui như chuột, không quên lớn tiếng hô Lữ quan nhân cứu ta!
Lữ quan nhân Trên xe khóe mắt run run, đột nhiên đứng dậy nói:
- Vị huynh đệ này! Quân tử động khẩu không động thủ! Để ta nói một lời.
Lâm Nhất liếc xéo người lên tiếng, mỉm cười không nói gì.
Lữ quan nhân đứng trên xe ngựa từ trên cao nhìn xuống, ra vẻ huyền hư hỏi:
- Nhìn vị huynh đệ này chắc chính là người tu đạo! Mà ngươi chắc không nhìn ra lai lịch của ta.
Lâm Nhất mắt lóe sáng, nói:
- Tục ngữ có câu cư di khí, dưỡng di thể. Nhìn ngươi chắc không giàu cũng sang.
Lữ quan nhân ưỡn ngực, rụt rè cười gượng một tiếng, nói:
- Ha ha! Coi như cũng có chút kiến thức. Lữ mỗ có qua lại với vương tộc cùng với cung phụng trong cung! Bất kể ngươi muốn bái vào Thần Đạo môn, hay là muốn ở đô thành tìm kiếm một công việc, đều rất dễ dàng.
Có lẽ là mông không còn đau, xa phu đó khinh thường hừ một tiếng, mang theo thần sắc khoe khoang hùa theo:
- Há chỉ là có quan hệ với vương tộc, quan nhân nhà ta chính là huynh đệ bản tộc của đương kim quốc cữu.
Thần sắc Lữ quan nhân có chút không vui, quay đầu quát:
- Đừng có khoe khoang khắp nơi, để tránh làm tổn hại thanh danh của vương tộc!
Hắn quay sang Lâm Nhất hơi gật đầu, mang theo thần thái uy nghiêm chậm rãi ngồi xuống, thờ ơ ôm thị thiếp bên cạnh, mắt hướng về phía trước nhẹ giọng nói:
- Lữ mỗ có việc trong người, có duyên ngày khác gặp lại! Lữ Đầu Gỗ, khởi hành...Ngươi!
Một bóng người đột nhiên nhảy đến trước người, Lữ quan nhân giật mình biến sắc.
Chỗ trên xe không lớn, Lâm Nhất rất thoải mái ngồi xuống đối diện Lữ quan nhân. Hắn không để ý tới tới vẻ kinh ngạc của đối phương, mà nhe răng cười với nữ tử đang hoa dung thất sắc:
- Ta hâm mộ các tiên nhân Thần Đạo môn từ lâu, còn muốn tới hoàng cung một chuyến để đại khai nhãn giới, đành phiền Lữ đại quan nhân không gì không làm được ngươi là.
Nữ tử đó quấn lụa mỏng, đường cong man diệu, xuân sắc đang nồng. Lữ quan nhân bối rối vươn tay ra cản ánh mắt của Lâm Nhất, cả giận nói nói:
- Lữ mỗ há lại chịu nghe kẻ đầu đường xó chợ sai bảo.
Lâm Nhất lơ đễnh nói:
- Ta có vàng bạc tài bảo, linh đan diệu dược. . .
Lữ quan nhân chậm rãi hạ ống tay áo xuống, nghiêm mặt nói:
- Lữ mỗ há lại là hạng người hám lợi.