Vô Tiên

Chương 1722: Chương 1722: Chặn đường hành hung (1)




Hai năm sau khi kỳ quan tinh nguyệt xuất hiện, trong sơn cốc Lâm Nhất tạm cư xuất hiện một thân ảnh của nữ tử. Không biết nàng ta là đi ngang qua nơi này hay là đặc biệt vì nơi u tĩnh này mà đến.

Hồ nước xanh bước, mái che nắng vẫn như xưa, vẫn còn mấy hũ rượu nguyên xi chưa động vào. Mà trong sơn cốc trống vắng, vết chân càng khó tìm.

Nữ tử áo xanh này nghỉ chân rất lâu trước mái che nắng, trên mặt lộ ra nụ cười mê người. Sau đó nàng ta ra khỏi sơn cốc, lặng lẽ đi xa.

Lại qua nửa năm, một nam tử đi tới sơn cốc này.

Người này khoảng hai ba mươi tuổi, để một chòm râu xanh lưa thưa, tướng mạo tuấn lãng mà diện mạo bất phàm. Hắn ra ngoài du lịch hơn hai năm, cũng theo chỉ điểm của sư phụ, tìm được tới nơi này.

Địa phương chỗ sơn cốc này, một tia lôi kiếp chi uy vẫn chưa biến mất hết. Nam tử ở ven ao nước, trên sườn núi và trong rừng đi lại hai ngày rồi bấm pháp quyết chìm xuống dưới đất. Khi tìm tới mật thất sâu hơn nghìn trượng đó, hắn không khỏi động dung.

Người đi nhà trống, mà ngoài những mảnh vụn linh thạch chất đống ra, khí cơ hỗn độn vẫn uy thế bất phàm.

Ai đã ở đây độ kiếp? Dị tượng thất tinh bạn nguyệt đó chẳng lẽ là bởi vậy mà có.

Nam tử thi triển thủ đoạn hủy mật thất đi, lúc này mới rời khỏi lòng đất bay đến trong không trung. Suy nghĩ một lát, hắn tiếp tục tiến về phía trước.

...

Đây là một trấn nhỏ cách đô thành Ô Kiền không xa, trên ngã tư đường người đến người đi rất náo nhiệt.

Từ trong một cửa hàng may mặc một người hoàng sắc mặt hơi vàng đi ra, giương mắt nhìn sắc trời, thong dong điềm tĩnh cất bước. Mà hắn chân đi giày mềm, đạo bào màu xám mới tinh, cho dù là trong búi tóc hơi rối loạn cũng cắn một cây trâm ngọc mới mua, bộ dạng phấn chấn. Có điều trong đôi mắt dưới đôi mày rậm lại trầm tĩnh như nước, khóe môi nhếch lên lộ một nụ cười bất đắc dĩ, hơn nữa bên hông dắt một hồ lô rượu, đây rõ ràng chính là cách ăn mặc của đạo nhân tha phương!

Người trẻ tuổi bước tới trước một tửu quán, thuận tay kéo ghế ngồi ở bàn ven đường, cao giọng hô:

- Tiểu nhị, mang rượu.

Đợi rượu và thức ăn được dọn lên, người trẻ tuổi tự rót tự uống. Sau một lúc, hắn buông bát rượu, thở ra một hơi rượu, cười ha ha về phía ngã tư đường nhốn nháo đằng trước.

Trước có ba mươi năm bế quan độ kiếp, sau lại là bảy năm liều mạng đề thăng tu vi, cho đến ngày nay bản tôn đã có cảnh giới Hóa Thần trung kỳ tiểu thành. Mà hai huynh đệ Long, Ma Anh lại rất bất kham, chỉ là Hóa Thần sơ kỳ viên mãn. Có khóc cũng không làm gì được!

Người này chính là Lâm Nhất, sau ba mươi bảy năm bế quan, tu vi không tiến bộ được nữa, cho nên mới không thể không từ dưới lòng đất chui ra!

Ba Nguyên Thần vừa thành lập, giống như hán tử ăn không đủ no, không tới nửa năm đã hấp thu sạch hơn ba mươi khối tiên tinh. Lâm Nhất vẫn chưa vội vã xuất quan mà là mượn cơ hội để thể ngộ một phen. Sau khi độ kiếp, hắn đã có thể cảm nhận được cảnh giới Luyện Hư, Hợp Thể, lại vì tu vi thực tế bị giới hạn mà thủy chung không thể đặt mình vào đó. Về nguyên do thì là không đủ tiên tinh!

Để cẩn thận, Lâm Nhất vẫn ở dưới đất suốt bảy năm. Không có cách nào khác, ai bảo hắn từ trong một đồ giản biết được sự tồn tại của Hành Nguyệt châu!

Hành Thiên tiên vực, chủ tinh là 'Hành', hộ tinh là 'Thiên', từ tinh thì vô số. Trong đó Hành tinh cực lớn, chia làm hai châu Nhật, Nguyệt. Hành Nhật châu rộng lớn vô biên, nguyên khí nồng đậm, là chỗ tụ tập của rất nhiều tiên môn cùng với cao nhân tiên đạo. Hành Nguyệt châu rất rộng lớn, lại ở đầu kia của Hành tinh, là một nơi hoang vu cằn cỗi. Hai châu cách nhau rất xa.

Vốn tưởng rằng lưu lạc đến góc nào có của tinh thần, không ngờ vẫn chưa rời khỏi Hành Thiên Tiên Vực! Như vậy vừa lợi vừa hại, ít nhất không cần giống năm đó bị kẹt ở Cửu Châu, lại phải bằng vào tu vi lúc này đối mặt với nhiều cường địch hơn.

Hừ! Hôm nay từ dưới lòng đất chui ra, liền không muốn quay lại nữa! Chỉ đợi chấm dứt một mối thù cũ! Lão tử không thù dai Nhưng kẻ thật sự bị lão tử nhớ thương thì cuối cùng đều chết cả.

Lâm Nhất bưng bát rượu, vừa nghĩ tâm sự, vừa xem xét phong mạo của trấn nhỏ.

Có lẽ là do linh khí đầy đủ, nơi này nữ tử quyến rũ, nam tử thì cao lớn cường tráng, cho dù là người kéo xe kiếm sống cũng có chút bất phàm. Còn nhớ Lý Đại Đầu và những binh sĩ đó, đều là hạng người bưu hãn, một thân khí lực và thủ đoạn giết người có thể so với cao thủ giang hồ tuyệt đỉnh của Đại Thương. Bởi vậy có thể thấy được nơi thâm sơn cùng cốc của Tiên Vực này vẫn hơn Cửu Châu nhiều! Chỉ là nguyên khí thiếu thốn, hơi có chút không đẹp.

Ngửa cổ, một dòng lửa nóng tiến thẳng vào bụng. Cạch một tiếng buông bát rượu xuống, đuôi lông mày Lâm Nhất hơn nhướn lên, vỗ bàn ken:

- Rượu này đủ mạnh, cho thêm hai bình nữa.

Thôn trấn không lớn, ngã tư đường lại bằng phẳng rộng lớn. Từ đây một đường đi về hướng bắc, có thể tới đô thành cách vài ba mươi dặm.

Uống đủ rượu rồi, Lâm Nhất chắp tay sau lưng khoan thai sải bước, chậm rãi theo ngã tư đường đi ra ngoài trấn. Đồng thời, hắn tỏa thần thức ra nhìn về phía xa xa. Trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm, thoáng cái là tới. Lướt qua biên giới Ô Kiền, kéo dài qua mấy quốc gia lớn nhỏ khác nhau. Mười vạn dặm, năm mươi vạn dặm.

Ngoài thôn trấn, Lâm Nhất đứng giữa quan đạo, ngạc nhiên không thôi. Trong nháy mắt thần thức đã đạt tới ngoài trăm vạn dặm! Sao lại thế được? Từ sau khi có tu vi dở ông dở thằng đó, đây là lần đầu hắn thử uy lực của thần thức!

Không thử không biết, thử một cái liền giật thót!

Khi Tam anh đều viên mãn, thần thức có thể đạt tới vạn dặm! Lúc này tu vi chỉ có Hóa Thần, mà cảnh giới lại là Luyện Hư Hợp Thể. Theo đó cho thấy, thần thức đã vượt qua tu vi mà đạt tới cảnh giới Hợp Thể? So sánh trước sau, giống như chênh lệch giữa tiểu bối Luyện Khí kỳ và tiền bối Nguyên Anh!

Nếu thật sự là vậy, cộng với Đoán Thần Giám tu luyện từ nhỏ, cũng có thể vo tròn kín kẽ. Có điều vẫn rất khiến người ta bất ngờ!

Bất ngờ thì bất ngờ, Lâm Nhất vẫn lộ vẻ vui mừng. Ăn sét hơn nửa năm, không chỉ gân cốt và kinh mạch được thối luyện, tu vi và thần hồn chi lực vẫn có thể uẩn dưỡng và đề thăng trong thiên địa khí cơ. Sự vất vả trong đây thật sự khó mà nói nổi! Sự huyền diệu trong đây cũng một lời khó nói hết!

Lâm Nhất thu hồi thần thức, không khỏi lắc đầu cảm khái! Nếu thi triển Phá Không Độn pháp, chẳng phải là sẽ một bước vượt qua trăm vạn dặm à? Nghĩ đến đây, giống như cảm thấy phấn chấn, hắn lại không nhịn được mà cười tự giễu. Nơi này không thể so với Cửu Châu, chỉ Hành Nguyệt châu này thôi cũng rộng tới vạn vạn dặm rồi. Cái phải đối mặt không phải là núi sông ngút ngàn mà là tinh vũ bao la. Không có tu vi làm chỗ dựa, khó tránh khỏi sẽ được cái này mất cái khác mà tự mình chuốc lấy cực khổ!

Nghĩ đến đây, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn lên. Trên cành cây đại thụ ven đường, một con chim non chưa đủ lông đủ cánh đang chậm rãi bò ra khỏi tổ, lảo đảo sắp ngã.

Thấy thế, Lâm Nhất tâm niệm khẽ động. Tất cả trong phạm vi hơn mười trượng, tính cả gió, trong thoáng chốc trở nên yên lặng. Theo ống tay áo của hắn nhẹ nhàng vung lên, chim non quay về tổ, cỏ cây vạn vật lập tức sinh động như cũ.

Đây chính là nguyên thần chi lực! Lâm Nhất mỉm cười.

Trước khi Nguyên Thần chưa thành, giống như là đứa trẻ ngủ say. Một khi mở mắt thoát khiếu mà ra liền trở thành con cưng trong thiên địa. Tự có tiêu dao bồng lai, hóa thiên địa chi lực để mình khống chế, sử dụng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.