Trong biển mây, trên cô nhai, một nữ tử áo trắng ngồi khoanh chân. Nàng ta tóc đen khoác áo dài, da thịt trắng như tuyết, trên người không nhiễm bụi trần.
Gió núi thổi qua, sóng mây cuồn cuộn, tay áo tóc dài tung bay, nữ tử áo trắng nhíu mày, chậm rãi xoay người lại. Một thoáng sau, cách đó không xa hiện ra một bóng người, khom người vái:
- Bái kiến thánh nữ.
Người lên tiếng chính là lão giả áo xanh, râu tóc bạc trắng, đuôi lông mày rủ xuống, trong thần sắc buồn bực mang theo mấy phần kính cẩn.
Nữ tử Áo trắng giương mắt, thần sắc trong trẻo, môi hồng hé mở, nói:
- La Thanh Tử, ngươi có biết tội đi quá giới hạn không?
Tiếng nói của nàng ta rất dịu dàng, nhưng lại ẩn chứa uy thế thiên địa, khiến người ta tâm sinh e ngại.
Nghe vậy, lão giả được gọi là La Thanh Tử cả người hơi run lên, vội vàng cúi đầu nói:
- Tại hạ quá sốt ruột, muốn gặp một lần.
- Đừng có lấp liếm!
Nữ tử đó quát khẽ một tiếng, lập tức lại hờ hững nói:
- Mấy vạn năm qua, ngươi là ngoại nhân đầu tiên dám tùy tiện đến tận đây cầu kiến! Nếu còn có lần sau, sẽ không dễ dàng như vậy đâu!
La Thanh Tử thở hắt ra một hơi, nói:
- Đa tạ thánh nữ dã khai ân! Tại hạ còn có lời muốn nói.
Thánh nữ mặt như băng sương, thần sắc không rõ.
La Thanh Tử lặng lẽ ngẩng đầu lên, ngoài mấy chục chỉ có mây mù phiêu miểu cùng một bóng người màu trắng, căn bản không nhìn rõ hình dáng của thánh nữ đó. Hắn không dám do dự, chắp tay nói:
- Từ lúc dị tượng tinh nguyệt xuất hiện tới nay, lời đồn ồn ào huyên náo, giới ngoại nhất thời náo loạn. Có người nói là người ứng kiếp chào đời, còn có người nói là Tiên Đế vấn thế! Tại hạ chỉ sợ Tiên Vực sinh biến, cho nên mới cả gan tìm tới thượng giới. . .
- Ha ha!
La Thanh Tử còn chưa dứt lời, thánh nữ cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:
- Vấn thế cũng được, chuyển thế cũng được, chỉ chẳng qua là có người muốn mượn cơ sinh sự mà thôi!
Thánh nữ lại nói:
- Niệm tình ngươi trung thành và tận tâm với La gia, bản tiên tử không ngại nói thật. Tiên Đế sớm đã hồn phi phách tán, sao mà chuyển thế được. Mà người ứng kiếp lại càng là vô căn cứ. Thượng giới, giới ngoại, giới nội cùng với hạ giới phân chia rõ ràng, tôn ti sâm nghiêm, ai dám lỗ mãng? Đi đi! Trấn an giới ngoại Tiên Vực, tự có thái bình vạn thế!
Bất kể là như thế nào, tâm nguyện chuyến này cũng đã thành! La Thanh Tử cúi người hành lễ, xoay người biến mất.
Thánh nữ quay sang nhìn về phía sâu trong thương mang, trong mắt đẹp mây tía lấp lánh.
Phàm nhân tạo phản, trước tiên phải dựng một lá cờ, nếu không danh bất chính ngôn bất thuận. Tiên Vực giới nội ngoại cũng vậy. Mà cửu mục chí tôn ta, há có thể khiêu khích!
Có điều, người đó hồn phi phách tán chính là tận mắt nhìn thấy. Cái gọi là người ứng kiếp sao có thể gây ra sóng to! Mà tất cả thật sự là vậy sao.
Nghĩ đến đây, thánh nữ ngạo nghễ nhìn thương khung, trong thần sắc lộ ra vẻ mỏi mệt và bất đắc dĩ. Đừng đầu một phương, trên cả nhân thần quỷ, nhìn thì phong quang vô hạn lại sớm khiến người ta tâm sinh chán ghét.
Thôi! Sau khi việc này qua thì trở về.
...
Ở cuối thương khung, một lão giả diện mạo gầy guộc lăng không mà đứng, vuốt râu trông về phía xa. Thần thức cường đại của hắn đảo qua Cửu Mục Tiên Vực ngoài vạn vạn dặm. Không khỏi cười lạnh. Nữ tử áo trắng đó đã rời khỏi động phủ, một mình bay đi...
Sâu trong tinh vực rộng lớn, bên trong một Tiên Vực được ít người biết đến, trong một tòa thạch điện cao lớn, mấy lão già đang tụ tập.
Có người cao giọng nói:
- Thất tinh bạn nguyệt rõ ràng chính là điềm báo Cửu tộc phục hưng!
Có người phụ họa nói:
- Trước đây tìm truyền nhân của long tộc mà không được, trước mắt trời giáng dị triệu, chúng ta há có thể ngồi nhìn.
Có người trầm giọng nói:
- Một khi đã như vậy, phái ra nhân thủ tới giới nội, giới ngoại một chuyến.
...
Tháng ba, trong sơn cốc xanh tươi um tùm.
Một nữ tử áo xanh từ trên trời hạ xuống, chậm rãi dừng ở cạnh hồ nước. Nàng ta xinh đẹp thoát tục, trong thần sắc lộ ra một tia vui vẻ.
Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt nữ tử dừng trên một cần câu gẫy. Đó là một cây gậy trúc khô vàng tầm thường, dây nhỏ mà không có móc câu.
Nữ tử đi tới, tay áo dài phẩy nhẹ, cần câu bay vào tay. Nàng ta cúi xuống nhìn, khóe miệng nổi lên nụ cười khó hiểu.
Một thân ảnh mạn diệu chậm rãi đi cạnh hồ nước, nhìn nước xuân nhộn nhạo, ôm cảnh xuân vào lòng.
Đi tới trên sườn núi cách hồ nước không xa, nữ tử lẳng lặng đứng trước mái che nắng đó. Nàng ta nhẹ nhàng cầm một cái bình lên, mở lớp niêm phong, mùi rượu phả vào mặt. Đôi mi thanh tú của nàng ta nhíu lại, có chút đăm chiêu.