Một lần bế quan thuận lý thành chương dẫn tới một hồi lôi kiếp bất ngờ, khiến Lâm Nhất không ngoài ý định có tu vi Hóa Thần sơ kỳ. Móng nhà đã dầm, cột nhà đã chống, cần phải hắn góp từng viên gạch mới có thể thành tựu cao ốc sừng sững.
Lão long từng nói chỉ có sự cường đại của bản thân mới có thể quát tháo vân tiêu. Trong lời nói của hắn có sự khinh thường, có sự trào phúng, còn có cả sự chờ mong!
Sau khi Lâm Nhất tới Tiên Vực, cuối cùng cũng cảm nhận được một cách rõ ràng sự nhỏ bé của mình. Khi ở Đại Thương, hắn vừa bước vào giang hồ, hiểu đời chưa sâu, cẩn thận có thừa mà vẫn khó tránh khỏi được cái này mất cái khác; Khi ở Đại Hạ hắn vì vượt qua tòa núi cao tu sĩ Nguyên Anh đó mà từng cửu tử nhất sinh; Khi ở Cửu Châu, cao nhân Hóa Thần lại trở thành lạch trời chặn đường; mà hiện giờ nhiều lần trải qua gian nan tới được Tiên Vực, trước mặt hắn là tinh vũ bao la, còn có rất nhiều đối thủ cao thâm khó lường.
Tu vi! Lâm Nhất có một sự bức thiết đối với đề thăng tu vi. Hai tiên môn Thiên Uy, Phục Long cùng với toàn bộ Hành Thiên tiên vực, khiến cho nhóm người Cửu Châu gặp phải sự nhục nhã trước nay chưa từng có. Mà hai thanh thước ngọc trong Hạo Thiên tháp càng không biết sẽ dẫn tới kiếp nạn gì. Cho nên hắn phải biến thành cường đại hơn, mới có thể không sợ tất cả sự khiêu chiến!
Lâm Nhất đang vội vàng dùng hai mươi khối tiên tinh để đề thăng tu vi, dị tượng trời sinh hắn độ kiếp dẫn tới lại giống như một viên đá làm dấy lên sóng to, lan tới giới nội giới ngoại thậm chí là địa phương xa hơn.
Đúng như lời Hành Thiên môn Dư Hằng Tử đã nói, kỳ quan tinh nguyệt bất ngờ xuất hiện đó có thể nói là hiếm thấy có một không hai, có kinh động là không thể tránh được. Giới nội, giới ngoại, có lẽ còn có những địa phương chưa biết, có rất nhiều người bởi vì vậy mà nỗi lòng khó yên.
Trước động phủ trên một tòa cô phong, hai lão giả đang ngồi nói chuyện. Qua Linh Tử Trong đó nhìn chân trời xa xa, quay lại cười hỏi người phía trước:
- Hạo Thiên tháp đã biến mất ba mươi năm rồi, thượng cổ kỳ quan thất tinh bạn nguyệt đột nhiên tái hiện, không biết Thành Nguyên Tử đạo hữu có thể chỉ bảo cho ta không?
Thành Nguyên Tử là bộ dạng lão giả trăm tuổi, tướng mạo xấu xí gầy trơ xương. Hắn vuốt râu trầm ngâm một thoáng, mang theo mấy phần cẩn thận chậm rãi nói:
- Việc này. . . Ta cũng không rõ!
Nói xong, ngẩng đầu lên, quang mang thâm thúy chớp động:
- Hay là... Hay là tám nhà của giới nội tụ hội bàn bạc tiên minh đại sự!
Qua Linh Tử vẫn thần sắc như cũ, lại lắc đầu cười nói:
- Tuế Phá Chương gia và Thủy Phủ Hạ gia chỉ có hai tiểu bối Luyện Hư hậu kỳ chống đỡ, không thể thành khí; Hành Thiên Dư Hằng Tử thủy chung giấu tung tích của Hạo Thiên chí bảo, rõ ràng là có mưu đồ khác: Khuê Mộc Thủy Hàn Tử, Nguyệt Yếm Nguyệt Huyền Tử và Tinh Mã Thiên Trường Tử đều an lòng với hiện trạng mà ngực không mang chí lớn. Tiên minh từ lâu đã chỉ là còn trên danh nghĩa.
Thành Nguyên Tử trầm mặc một lát, Từ chối cho ý kiến nói:
- Có các cao nhân giới ngoại nhìn chằm chằm, tiên minh ta vốn chính là vật trang trí mà thôi!
Giống như đã sớm đoán được đối phương sẽ nói như vậy, Qua Linh Tử cười ha ha. Động phủ hai người này đang ngồi không lớn, lại đón gió hướng về phía mặt trời, mây mù lượn lờ, hào quang mê ly.
Nửa đêm bảy ngày trước, sau khi dị tượng thất tinh bạn nguyệt xuất hiện rồi đột nhiên biến mất. Qua Linh Tử không dám trì hoãn, phong trần mệt mỏi chạy tới Kháng Kim Tiên Vực. Về phần có ý đồ gì thì chỉ có tự hắn biết.
Qua Linh Tử tiếp lời:
- Bất kể tiên minh như thế nào, lòng hướng đạo của chúng ta chưa bao giờ thay đổi!
Thấy đối phương gật đầu tỏ vẻ đồng ý, hắn lại hỏi:
- Vì sao mấy vạn năm qua chúng ta khó có ngày thành tiên? Vì sao giới ngoại Tiên Vực lại được thượng giới xem trọng?
Có lẽ là bị xúc động tới tâm sự, Thành Nguyên Tử không nhịn được thầm thở dài, nói:
- Nghe nói, tu sĩ giới ngoại có qua lại nhiều với thượng giới, cho nên mới được tiên duyên, cũng chẳng có gì lạ!
- Đúng vậy.
Qua Linh Tử xòe tay, trên mặt lộ vẻ khó chịu, hỏi:
- Vì sao chúng ta không thể lui tới với thượng giới? Vì sao chúng ta không thể tu tới Phạm Thiên cảnh giới mà trở thành tiên nhân chân chính?
Có giới ngoại ngăn cản, giới nội căn bản khó có thể tiếp cận người thượng giới. Vả lại, ai biết thượng giới là ở phương nào! Thành Nguyên Tử quan sát đối phương, trên khuôn mặt gầy gò cuối cùng cũng nở một nụ cười, nói:
- Đạo hữu đừng ngại nói thẳng ra.
Qua Linh Tử thở ra một hơi, lời nói trầm xuống, bày ra bộ dạng thành thật với nhau:
- Trước mắt chuyện có chuyển cơ! Không biết đạo hữu có từng nghe nói tới điển cố thất tinh bạn nguyệt không?
...
Trong một gian tĩnh thất, một người trung niên thân mặc áo đen đang chậm rãi sải bước. Người này râu đỏ mày đỏ, tướng mạo tục tằng, thân hình cường tráng, trong mỗi cái giơ tay nhấc chân đều là thế rồng hổ.
Ở trước cửa cách đó không xa, một nam tử trẻ tuổi áo trắng đang chắp tay đứng nghiêm. Hắn dưới cằm không râu, anh tuấn bất phàm, một đôi mắt dài nhỏ nhìn chằm chằm dưới chân, rõ ràng là bộ dạng đang nghe trưởng bối nói chuyện.
- Đúng lúc gặp trời sinh dị tượng, giới ngoại đã lòng người dị động! Ha ha.
Trong tiếng cười lạnh, người trung niên dừng bước. Hắn vuốt râu, phất tay với người trẻ tuổi, nói:
- Cha phải đi xung quanh một chuyện, để tránh có người ở sau lưng không an phận! Mà nữ nhi của La gia ngươi không trèo cao được đâu, đừng có nhắc tới nữa.
Người trẻ tuổi lộ ra vẻ lúng túng, đành phải tạm thời buông bỏ tâm tư, lại tò mò nói:
- Kỳ quan tinh nguyệt lúc trước chẳng lẽ là ứng với sấm truyền? Tiên Vực đã có lời đồn, nói là đại loạn người ứng kiếp xuất hiện, còn có người nói. . .
- Hừ! Chỉ mong là vậy.
Người trung niên hừ một tiếng, phân phó người trẻ tuổi:
- So với triền miên tư tình nhi nữ, không bằng giúp cha ngươi nghe ngóng động tĩnh giới nội giới ngoại đi.
Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn đã biến mất.
Người trẻ tuổi dạ một tiếng rồi xoay người ra khỏi tĩnh thất. Ngẩng đầu nhìn mặt trời, trước mắt hắn không khỏi hiện ra một bóng người mạn diệu.