Vô Tiên

Chương 1719: Chương 1719: Người ứng kiếp (2)




Hắn nhìn nhìn đệ tử bên cạnh, lời nói thấm thía dặn dò:

- Trời sinh dị tượng nhất định sẽ kinh động hoàn vũ, chúng ta không thể không đề phòng.

Thuần Vu Phong hiểu ý, vội vàng đứng dậy chắp tay vâng dạ, lại mang theo mấy phần khó hiểu hỏi:

- Gặp người ứng kiếp đó thì nên nhận biết thế nào?

Dư Hằng Tử nghĩ nghĩ, nói:

- Có phải thật sự có người ứng kiếp hay không thì vi sư vẫn khó có thể kết luận! Có điều, ngươi hãy nhớ kỹ, kỳ nhân tất có dị tướng.

Kỳ nhân có dị tướng hay không, Lâm Nhất không biết. Thất tinh bạn nguyệt trên trời hắn cũng không biết. Hắn lúc này đang nằm trong mật thất dưới lòng đất sâu nghìn trượng mà rên rỉ:

- Lão tử đã tạo nghiệt gì chứ, hơn hai trăm đạo thiên lôi, cho để cho người ta sống nữa không.

Nghe giọng hắn rất là thê thảm! Nhìn tình trạng thì đang trần truồng nằm trên đống mảnh vụn linh thạch dày vài thước, thảm hại không chịu nổi! Nhìn thân thể hắn, trên dưới chớp động ánh sáng màu vàng nhạt, giống như là từ sắt thép đúc thành không thể phá vỡ. Nhìn tướng mạo, thần sắc trong ánh mắt vừa chính vừa tà, cũng điên cuồng càn rỡ, khóe môi nhếch lên nở nụ cười khổ tự giễu. Nhìn thân hắn, uy thế khó lường mà khí độ hồn nhiên!

Vốn tưởng rằng Hóa Thần chính là nước chảy thành sông, sau này sẽ bằng vào long huyết để tiếp tục đề thăng tu vi. Bất kể cuối cùng đột phá tới Luyện Hư hay là Hợp Thể đều thuận theo tự nhiên. Ai ngờ bế quan ba mươi năm vừa độ kiếp thì chính là kiếp lôi cuồn cuộn không thể vãn hồi, khiến người ta trở tay không kịp!

Khó khăn lắm mới vượt qua được năm mươi bốn đạo lôi kiếp của Hóa Thần, muốn củng cố căn cơ một chút rồi sẽ thể ngộ một phen, không ngờ long huyết trong cơ thể và tàn dư chi lực của Luyện Hư Nguyên Thần kia lại đột nhiên bùng nổ, tu vi lại rầm rầm tiến lên trên. Hóa Thần sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ thậm chí viên mãn, sau đó chính là tám mươi mốt đạo Luyện Hư lôi kiếp đánh xuống.

Khoảnh khắc đó Lâm Nhất chỉ cảm thấy quá xui xẻo. Không có tu vi tương ứng, căn bản không cản được lôi kiếp tương ứng. Tu vi của hắn lại giống như cường hành thổi bay nước tiểu, tùy thời sẽ phải hiện ra nguyên hình đến. Mà thiên uy huy hoàng, há cho ngươi được tránh né!

Trong lúc nguy cấp, một tia khí cơ quỷ dị đó đột nhiên thể hiện thần uy. Nó sử dụng một nửa long huyết chi lực và tam anh tương dung, chặn lại thiên kiếp hung mãnh.

Có điều Lâm Nhất còn chưa phục hồi tinh thần từ sau sự vui mừng vì sống sót sau tai nạn, nhục thân như xương đồng da sắt liền ầm ầm sụp đổ, hóa thành huyết khí. Trong nháy mắt đó hắn giống như muốn hòa tan vào trong hư vô, không nhìn thấy sự tồn tại của mình, lại như có mặt khắp nơi. Mà tu vi của hắn tiếp tục một đường tăng mạnh, nhục thân vừa rồi lập tức sinh thành, tiếp theo lại là một đợt kiếp lôi đánh xuống.

Bốn trăm năm qua, có lần đề thăng tu vi nào mà không phải khiến người ta tâm thần sung sướng? Mà hiện giờ một bước nhảy tới Luyện Hư Hợp Thể từng là xa vời không thể với, Lâm Nhất lại kêu khổ thấu trời. Do duyên cớ của nhất thể tam nguyên thần, thiên kiếp dẫn tới gấp ba lần cho người khác! Như vậy tính ra đợt kiếp lôi kế tiếp liền phải tới một trăm lẻ tám đạo! Đúng là muốn lấy mạng ta mà.

Khi Lâm Nhất có tuyệt vọng, một tia khí cơ đó trong cơ thể bỗng nhiên cường đại hơn mấy phần, cũng bọc lấy long huyết chi lực còn sót lại toàn bộ dung nhập vào tam anh. Thấy tình hình này, hắn sao chịu bỏ qua cơ hội, giống như phát điên lao ra, huy động song quyền nghênh đón từng đạo lôi quang.

Lôi kiếp kéo dài hơn nửa năm cuối cùng cũng biến mất, Lâm Nhất lập tức chìm vào lòng đất ngã quỵ trong mật thất. Loại tư vị chết đi sống lại này thật sự nghĩ mà kinh.

Ngày sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, Lâm Nhất vẫn nhe răng nhếch miệng bò dậy. Nhục thân hóa thành huyết khí lại được nặn lại, xương cốt đã bị đánh nát cũng nối liền với nhau, hư hư thực thực, lặp lại không biết bao lần! Những cái mà người khác phải chịu đựng dày vò trong mấy ngàn năm, lại trong thời gian ngắn ngủi dồn hết lên người hắn, sinh tử luyện ngục cũng chẳng hơn gì được cái này! Cũng may là một phen công phu này không uổng phí.

Lâm Nhất ngồi vững lại, lúc này mới xem xét tình hình bản thân. Theo tâm niệm hắn khẽ động, thân thể còn cứng hơn kim thạch trở nên mơ hồ mà như có như không, lại khó có thể chân chính dung nhậpvào hư không. Thấy thế, hắn không khỏi hơi ngẩn ra.

Sau đó, Lâm Nhất an định tâm thần, trên đỉnh đầu hiện ra một người nhỏ hơn ba tấc, chậm rãi phiêu đãng trong mật thất. Mặt mày ngũ quan giống hệt hắn, nhưng vẻ mặt lại khác nhau.

Một thân áo bào tro là Đạo Anh, tay cầm một thanh kim kiếm nho nhỏ. Thần thái lạnh lùng mà cử chỉ tự nhiên!

Cũng một thân áo bào tro nhưng lại có hắc khí vờn quanh là Ma Anh, ánh mắt đầy sát khí, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười quỷ dị, thần sắc cuồng dã. Trong lòng bàn tay đang đỡ một điểm lôi hỏa, làm tăng thêm mấy phần khí độ lẫm liệt!

Tóc vàng áo vàng là Long Anh, mang theo vẻ mặt hung ác cầm một cây thiết bổng trong tay. Thần thái của hắn bừa bãi mà khí phách ngang tàng, so với trước đây thì có thêm mấy phần vân đạm phong khinh.

Nhìn tình cảnh trước mắt, Lâm Nhất không hề vui sướng mà ngược lại trở nên ngỡ ngàng. Đạo Anh đó chính là bản tôn, đồng thời xoay người nhìn về phía hắn, cũng vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Sau một thoáng, tam anh đều trở lại trong khí hải, Lâm Nhất vẫn ngây ngốc xuất thần. Sau dó, hắn lại tóm một cái vào hư không, bốn phía lại không có động tĩnh, khóe miệng miệng hắn nhếch lên, ta rốt cuộc là tới tu vi nào rồi?

Nhục thân đã hóa thành thể khí, lại khó có thể dung nhập vào hư vô, không thể thoát phá hư không, đây đâu phải là tu vi Luyện Hư Hợp Thể? Nhưng lão tử đã chịu sét đánh suốt nửa năm mà.

Không cam lòng bỏ cuộc, Lâm Nhất lập tức nội thị tứ chi bách hải. Bên trong kinh mạch thô to cứng rắn, linh khí đã bầu bạn mấy trăm năm không còn bóng dáng, chỉ có một dòng tiên nguyên chi khí mỏng manh đang tuần hoàn.

Ngoài ra, một tia khí cơ mạc danh đó có thể thể nhìn thấy rõ ràng, lại không ăn ý với nguyên khí. Nó di chuyển giữa tam anh của khí hải và thước ngọc của thức hải, dần có thế tự vận chuyển.

Chỉ trong giây lát, Lâm Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên! Không đúng! Tu vi của tam anh không ngờ chỉ có Hóa Thần sơ kỳ.

Im lặng một lúc, Lâm Nhất xem như đã minh bạch mấy phần rồi. Lão long từng nói long huyết có thể đề thăng tu vi hai cấp, lại quên mất lôi kiếp mà nhất thể tam anh dẫn tới!

Hiện giờ long huyết giúp đỡ sau khi phá tan cánh cửa Luyện Hư Hợp Thể, liền tiêu hao hết uy lực trên lôi kiếp. May mà mình Động Chân kinh và cảnh giới đã thành nên mới bị không ngừng đốt cháy giai đoạn, tu vi lại chỉ có bề ngoài chứ không có thực sự. Giống như một một đứa trẻ mặc áo choàng to rất hoa lệ, nhưng muốn thực sự mặc vừa người thì vẫn phải đợi tới ngày trưởng thành!

Đây đúng là chuyện lạ chưa nghe chưa thấy! Mà nhất thể tam anh vốn không tầm thường, cộng với khí cơ quỷ dị tự hộ thể đó, chỉ có thể thấy nhưng không thể trách.

Buồn bực một lát, Lâm Nhất lại xốc lại tinh thần. Sau này tu luyện không còn bất kỳ trở ngại gì, lại càng không phải lo lắng tới thiên kiếp, chỉ cần có đủ tiên tinh, đề thăng tới tu vi Hợp Thể là rất dễ! Mà động tĩnh của lần độ kiếp này chắc hẳn không nhỏ, hay là đổi chỗ khác tạm lánh mấy ngày.

Không do dự nữa, Lâm Nhất ra một bộ quần áo rồi thay vào, thi triển Thổ Độn thuật đi nhanh ở dưới đất. Cho khi đi được mấy vạn dặm, hắn lúc này mới đào một mật thất khác.

Nghỉ ngơi một chút, Lâm Nhất ngưng thần minh tưởng, liền bố trí tụ linh trận pháp dã qua cải biến trong mật thất bên dưới. Tụ khí trận pháp đại đồng tiểu dị, chỉ tụ liễm linh khí và nguyên khí nhưng lại có chỗ bất đồng! Sau đó trên tay hắn xuất hiện mười bảy mười tám khối tiên tinh. Đây là tích lũy mấy trăm năm của hắn từ Đại Thương tới Cửu Châu.

So sánh với hơn trăm vạn linh thạch trước đó, mấy khối tiên tinh này không khỏi có chút keo kiệt! Mà nếu muốn đề thăng tu vi, vật này là ắt không thể thiếu!

Tinh thần khẽ động, Lâm Nhất lấy ra Càn Khôn giới của Thiên Uy môn Thân Báo, vươn tay ra xóa đi ấn ký thần thức bên trên, từ trong đổ ra hơn mười khối tiên tinh. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Tu sĩ Hóa Thần của Hành Thiên tiên vực cũng không được giàu có lắm nhỉ?

Bằng vào tu vi thực tế lúc này, muốn hiện thân và tìm kẻ thù báo thù ở Hành Thiên tiên vực, tình hình không cần nghĩ cũng biết. Mà không có tiên tinh th tất cả không cần phải nói, càng đừng nói tới giúp lão long khôi phục hồn lực!

Trong bóng tối, đuôi lông mày Lâm Nhất hơi nhướn lên. Sau đó, hắn đặt tiên tinh lên trận pháp, vén vạt áo ngồi xuống, nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Không có tiên tinh thì lão tử đi cướp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.