Vô Tiên

Chương 387: Chương 387: Luận bàn (2)




- Chuyện của Lâm huynh đệ ta cũng có nghe thấy, thật sự là không tưởng được!

- Chuyện này còn phải cám ơn Liễu huynh!

Lâm Nhất mỉm cười nói.

Liễu Chí lắc đầu, than thở:

- Ân cứu mạng, Liễu Chí ta phải làm thế nào mới trả hết được chứ!

Phong cảnh trên lầu tuy tốt nhưng lại quá nhiều tiếng người. Lâm Nhất và Liễu Chí nói chuyện với nhau, liền mượn cơ hội đi xuống lầu thuyền, nhìn thấy Thạch Kiên của Thương Hải bang như một cây cột đứng trước cửa, hắn sửng sốt, hỏi:

- Có việc gì sao?

Thạch Kiên vội vàng khom người thi lễ, nét mặt không có vẻ tươi cười, âm lãnh như trước, nói:

- Bái kiến Lâm công tử, tại hạ nhận lệnh của Biện bang chủ, theo phía sau công tử để nhận sai phái!

- Ngươi quay lại báo với Biện bang chủ, ta thích một mình thanh tĩnh, không cần phải làm như thế.

Lâm Nhất khoát tay chặn Thạch Khiên lại, bảo y trở về, cho dù Giang trưởng lão cũng không có tư thế như vậy. Biện Chấn Đạc này đúng là vô sự đi tìm việc.

Thạch Kiên buồn bực đáp vâng, bước nhanh chân rời đi. Lâm Nhất nhất vừa định vào nhà, lại nghe bên tai có tiếng động vang lên. Hắn quan sát hai bên trái phải, không có bóng người, trong lòng lấy làm kỳ, liền đi tới trước cửa phòng Giang trưởng lão.

Người mới bước tới trước cửa, cửa phòng kẹt một tiếng mở ra, Lâm Nhất đi vào cửa phòng, nhìn thấy Giang trưởng lão đứng từ giường dậy, chắp tay cười nói:

- Mời Lâm đạo hữu tới, nhanh ngồi đi!

Lâm Nhất chắp tay hoàn lễ, cười nói:

- Đa tạ thịnh tình của Giang trưởng lão, Lâm Nhất đã quấy rầy rồi.

Hai người ngồi xuống, Giang trưởng lão lộn tay lại, một bầu rượu cùng hai chén rượu xuất hiện trên mặt bàn. Ông ta châm một chén rượu đầu tiên, bưng lên uống xong vui vẻ táp ba cái, lúc này mới rót đầy ly rượu ở trước mặt Lâm Nhất.

- Cùng uống một chén, thế nào?

Giang trưởng lão cười tủm tỉm bưng ly rượu lên nói.

Trong thần thức của Lâm Nhất, chén rượu cũng không khác thường, còn Giang trưởng lão đã uống trước một ly, nhìn như vô ý, kì thực là cho thấy rượu không có vấn đề gì.

Cười cười, Lâm Nhất nâng ly uống một hơi cạn sạch. Rượu vào miệng, vị cay xộc lên. Hắn khen:

- Rượu ngon!

- Ha ha!

Giang trưởng lão vuốt râu cười to:

- Không ngờ Lâm đạo hữu tuổi không lớn lắm lại là người thiện ẩm như vậy!

- Thiện ẩm thì không dám nhận, lúc nhàn hạ uống một hớp mà thôi!

Lâm Nhất cầm bầu rượu lên, rót một ly cho Giang trưởng lão, hắn suy nghĩ một chút, nói:

- Mới vừa rồi ở bên ngoài khoang thuyền, Giang trưởng lão nói chuyện với ta là võ thuật trong chốn giang hồ hay là pháp thuật thế?

Giang trưởng lão nghe vậy thì ngây ra một lúc, lập tức cười nói:

- Ngươi nói là truyền âm sao, đây chỉ là tiểu đạo, chẳng lẽ đạo hữu chưa tu tập ư?

Lâm Nhất có chút thẹn thùng, lắc đầu nói:

- Thật không dám giấu giếm, ta chỉ một thân một mình tu hành, Giang trưởng lão xem như là người đầu tiên đồng đạo mà ta quen được.

Giang trưởng lão thở dài nói:

- Đơn độc tu hành không có sư trưởng dẫn dắt, ngươi tuổi còn nhỏ đã có tu vi như thế, thật sự là chưa bao giờ nghe tới. Lâm đạo hữu, ta mời ngươi một chén!

Thả ly trong tay ra, Giang trưởng lão nói:

- Trong chốn giang hồ cũng có công phu truyền âm nhập mật, lại không thể truyền quá xa. Còn ta là người tu đạo, có thể vận dụng thần thức, ngưng tụ thanh âm thành một đường, dùng tu vi có thể xa có thể gần.

Ông ta cũng không giấu giếm, lập tức tường thuật từng pháp môn.

Lâm Nhất nghe qua một lần liền biết bí quyết bên trong. Đây cũng là chỗ tốt khi có đồng đạo cùng so tài khi tu hành, có thể tham khảo luận chứng lẫn nhau, lấy thừa bù thiếu, thúc đẩy lẫn nhau. Rất nhiều pháp môn như mắt bị che lá, nếu không có người đánh thức sẽ tiêu hao rất nhiều thời gian mà khó biết tới tột cùng.

Tu vi của Giang trưởng lão không cao, nhưng kiến thức của mấy chục năm qua, cũng không phải thanh niên một mình tu đạo như Lâm Nhất có thể so sánh được.

Lâm Nhất mừng thầm trong lòng, liền thỉnh giáo Giang trưởng lão một vài chỗ không hiểu trong tu hành. Còn đối phương thì có hỏi có đáp, có chỗ khó có thể nói cũng sẽ đưa ra quan điểm cá nhân, cùng nhau tìm hiểu vấn đề.

Có thể nói, ở cùng Giang trưởng lão, Lâm Nhất biết thêm không ít. Trong lòng hắn biết đối phương có ý định lấy lòng, chỉ có điều, cảm ngộ trọn đời tu hành hùng hồn như thế lại cùng nói với một người trẻ tuổi để cùng tìm hiểu, lòng dạ và khí độ như thế thật đáng khen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.