Hải thuyền của Thiên Long phái sau bảy ngày rời khỏi Đại Thương liền rời Ly đảo, tiếp tục đi về phía đông, lúc này mới chân chính lái vào hải vực mịt mờ.
Thân phận của Lâm Nhất thay đổi không rõ, làm cho thời gian hắn ở trên thuyền được thích ý hơn nhiều.
Một minhg sống trong một gian phòng lớn thoải mái, cũng không có ai tới quấy rầy, khó có được thanh tĩnh nên Lâm Nhất tiếp tục tu luyện.
Lâm Nhất ngồi trên giường gỗ từ từ mở mắt. Công hành cửu biến, khí cơ bừng bừng phấn chấn, tinh lực dồi dào. Thần thức của hắn tràn khắp trong hải thuyền, tất cả đều lui tới như thường, không có dị trạng gì.
Từ sau khi Giang trưởng lão biết thân phận của Lâm Nhất, hắn liền không hề che giấu tu vi của mình nữa.
Đoán chừng đã đến giờ mùi, Lâm Nhất đi tới trước cửa phòng ngủ, nhìn thấy rất nhiều đệ tử cũng tụ tập đến đầu thuyền, một hải đảo xuất hiện ở bốn năm dặm bên ngoài.
Lâm Nhất triệu hồi Tứ Tượng kỳ trận bày trong nhà, đi ra ngoài. Nhìn thấy Mạnh Sơn cùng đường chủ Hổ Sa đường, hai người hẳn là mới từ trong gian phòng của Giang trưởng lão đi ra. Hắn tới trước mặt hai người chắp tay một cái, hỏi:
- Phía trước là chỗ nào vậy?
Đường chủ Hổ Sa đường kia họ Tiêu tên Nhượng, dáng vẻ khoảng năm sáu chục tuổi, khắp khuôn mặt sắc cổ đồng đều là nếp nhăn, tay chân thô to, hai mắt lấp lánh hữu thần. Ông ta cũng không biết nội tình của Lâm Nhất, nhưng biết người làm Giang trưởng lão phải lễ ngộ thì không thể khinh thường, vội ôm quyền nói:
- Lộ trình bảy ngày di về hướng đông của Ly đảo có một Xà đảo. Hướng đi của chúng ta không lầm thì phía trước xác nhận là Xà đảo.
- Tiêu đường chủ đúng là nắm rõ hải lộ này như lòng bàn tay!
Lâm Nhất cười nói.
Tiêu đường chủ hào sảng cười nói:
- Lâm công tử quá khen, hải lộ này ta mới đi ba lần mà thôi.
Lâm Nhất thầm nghĩ, Tiêu Nhượng này hai mươi năm trước đã từng tới đây, xác nhận là lão nhân của Thiên Long phái. Hỏi ông ta:
- Chúng ta muốn cập bờ sao?
- Đã đi liên tiếp bảy ngày trên biển, đi trên đảo bổ sung chút đồ ăn nước uống, ngày mai lại đi tiếp.
Lần này nói chuyện là Mạnh Sơn, thần sắc gã có chút xấu hổ, gật đầu với Lâm Nhất rồi liền dẫn Tiêu đường chủ đi xuống thuyền lầu, chắc là đi sắp xếp công việc cập bờ.
Hải thuyền cách Xà đảo khoảng một trăm mười trượng thì thả neo, người sắp sửa lên bờ lên hai thuyền tam bản.
Phiêu bạt trên biển lâu làm cho lòng người sinh ra dục niệm muốn bước lên lục địa, Lâm Nhất cũng không ngoại lệ, đi thuyền tam bản lên Xà đảo. Còn Giang trưởng lão cùng đệ tử Hổ Sa đường lại không hề vội vã lên Xà đảo trước mắt, mà lại lưu lại trên thuyền.
Xà đảo lớn hơn phân nửa so với Ly đảo, cây cối cũng tươi tốt, nơi này là hoang đảo không người ở. Núi cao rừng rậm cùng sức sống rực rỡ trên hải đảo, nhưng hải đảo này lại vô cùng yên lặng, không có chim hót hoa nở như trong tưởng tượng.
Chỉ có điều nước biển xanh thẳm, bãi cát màu trắng, còn cả hàng cây cao lớn dọc theo bãi biển làm cho mọi người mấy ngày liên tiếp nhìn quen nước biển tinh thần phấn chấn, nhảy cẫng hoan hô.
Tiêu đường chủ kia sau khi theo Mạnh Sơn lên đảo thì phân phó các đệ tử ở ven bờ tìm chút củi khô để nhóm lửa, đi tới suối ở gần đó để lấy nước. Cũng đặc biệt căn dặn mọi người nhất định không được thâm nhập vào trong đảo. Cái tên Xà đảo cũng không phải vô căn cứ. Không biết những đệ tử này có nghe lọt tai lời nói của Tiêu đường chủ hay không, mỗi người đều lớn tiếng đồng ý, liền tốp năm tốp ba tản đi.
Lâm Nhất vẫn chưa theo giúp vui với mọi người mà là tìm một bãi cát ngồi xếp bằng.
Đầu vai Biện Chấn Đạc có thương tích, ở lại trên thuyền. Người còn lại của Thương Hải bang nhìn thấy bang chủ không rời thuyền liền cũng không lên đảo, chỉ có Lê Thái Y và Thạch Kiên là theo Lâm Nhất, như hai tên tùy tùng vậy.
Lâm Nhất nhìn hai người trước mắt. Một mỹ nhân kiều diễm như hoa, đôi mắt sáng nhìn quanh, vô cùng quyến luyến. Một hán tử âm lãnh như sắt trầm mặc không nói, dáng vẻ hộ vệ thân cận. Hắn gượng cười một tiếng, nói:
- Hai người các ngươi có thể đi chung quanh một chút, không cần theo ta.
- Tình hình trên đảo không rõ, vẫn nên theo chân Lâm công tử là hơn, miễn nảy sinh vấn đề! Huống chi trên Xà đảo này nhất định là xà trùng khắp nơi trên đất, có gì đáng xem đâu.
Lê Thái Y cười hì hì nói, nàng ôm đầu gối ngồi trên một tảng đá, thân thể lả lướt bắt mắt. Còn Thạch Kiên thì lắc đầu không nói.
Lâm Nhất thẳng thắn nằm trên bờ cát, tự tại nhếch lên chân, hỏi:
- Lê cô nương, ngươi không trở về Nam Cương của ngươi, tại sao lại tới chỗ này thế?