Vô Tiên

Chương 735: Chương 735: Ly Hồn Giản (2)




Ánh kiếm lóe lên, một thanh phi kiếm ngăn trở thế đi của dải lụa.

Người ở giữa không trung, thân hình không dừng lại chút nào, Thu Thải Doanh thế như liều mạng, trong đôi mắt đẹp thoáng hiện ra lửa giận, nũng nịu nói:

- Bọn ngươi vô sỉ!

Một phi kiếm khéo léo vù một tiếng, mang theo ánh kiếm chói mắt, thẳng đến người ra tay ngăn trở kia.

Lúc này Thu Thải Doanh cùng nữ tử văn nhược nhu thuận lúc trước như hai người khác nhau.

- Ha ha! Định Hồn Thảo tới tay! Chuyến này không lo rồi!

Một tu sĩ khác đã giành trước một bước đoạt được Định Hồn Thảo, cười ha ha, muốn thoát khỏi người phía sau dây dưa, một mình bỏ chạy.

Đoạt…

Phi kiếm của Thu Thải Doanh bị hộ giáp của người vừa rồi kia ngăn trở. Định Hồn Thảo bay đi, lại bị một nữ tử ở sau lưng đánh lén. Người kia thẹn quá thành giận, bộc lộ bộ mặt hung ác, quay người chửi ầm lên nói:

- Xú nha đầu, muốn chết!

Thu Thải Doanh thầm hừ một tiếng, thân thể ở giữa không trung xoay một cái, đuổi theo Định Hồn Thảo, nhưng đối phương không nghe theo không buông tha ngăn trở đường đi. Nàng không sợ chút nào, triệu hồi ra dải lụa và phi kiếm, đang muốn đấu sức, chợt thấy một sợi tơ màu trắng bạc nhanh như tật phong lướt qua trước mắt.

Ầm… một tiếng, sợi tơ giống như Giao Long, tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng chín kia bị đánh bay. Mặt Thu Thải Doanh lộ vẻ vui mừng, lại thấy bóng người quen thuộc như gió như mây xẹt qua, thoáng cái liền đuổi đến phía sau tu sĩ giành được Định Hồn Thảo. Người kia nghe được động tĩnh phía sau, kinh hãi đến biến sắc hô to:

- Tiền bối tha mạng!

Hắn tung Định Hồn Thảo trong tay ra, liều mạng bỏ chạy về phía trước.

Lan Kỳ Nhi chỉ như hoa lan, nhẹ nhàng phất động, Định Hồn Thảo bay vào trong tay, thân hình chậm rãi dừng lại, nhẹ nhàng hạ xuống. Tay áo của nàng phấp phới, thần sắc hờ hững, mặc cho mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ kia bỏ chạy, chỉ là nhìn về phía Thu Thải Doanh nhẹ nhàng lắc đầu.

Thu Thải Doanh đã khôi phục thái độ bình thường, chạy đến bên người sư phụ, sắc mặt ửng đỏ, có chút khốn quẫn bái tạ nói:

- Đa tạ sư phụ ra tay giúp đỡ!

Một cây Định Hồn Thảo bích thúy ướt át, mang theo mùi thơm ngát dị dạng nằm ở trong tay, nàng giương mắt nhìn lên, người sau đã xoay người chậm rãi đi về phía trước.

Trong con ngươi hơi có chút khủng hoảng, hàm răng khẽ cắn môi, dưới chân Thu Thải Doanh hơi chần chờ, liền yên lặng theo tới. Lúc này, một thân ảnh mập mạp đi qua, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh cười nói:

- Ha ha! Nguyên lai trong khe núi này có Định Hồn Thảo!

Thu Thải Doanh lòng sinh cảnh giác, vội thu hồi vật trong tay.

Hai tu sĩ kết bạn đi tới, mang theo nụ cười nói chuyện chính là tu sĩ mập mạp. Một người khác là trung niên sắc mặt hơi vàng, cũng hiếu kì liếc mắt một cái, sau đó ánh mắt rơi ở trên bóng người màu trắng phía trước.

- Ha ha! Định Hồn Thảo cũng không phải vật quý báu gì, cô nương này thực keo kiệt!

Thấy Thu Thải Doanh địch ý rất nặng, tu sĩ mập mạp không để ý cười cười, phất tay hô:

- Ta nói... huynh đệ, hà tất đi nhanh như vậy, ngươi chờ ta một chút a!

Nghe tiếng, khóe mắt của Lan Kỳ Nhi nhẹ giương, chỉ thấy tu sĩ trung niên mặt vàng kia cúi đầu, có chút bất đắc dĩ thả chậm bước chân. Người này có tu vi Luyện Khí tầng bảy, sắc mặt khô vàng, thân thể hơi đơn bạc. Tu sĩ mập mạp bất quá là Luyện Khí tầng năm, trong nụ cười mang theo vài phần phóng đãng, vừa nhìn liền biết là loại thích tửu sắc.

Dạng người như vậy cũng tới, coi Huyền Thiên Tiên Cảnh là cái chợ sao! Lan Kỳ Nhi âm thầm lắc đầu, trong lúc lơ đãng, đôi mắt lần thứ hai đánh giá tu sĩ trung niên kia.

Hôi bào kia nhìn rất quen mắt! Hai người này cũng rất thức thời, cách rất xa vòng qua, Lan Kỳ Nhi tâm tư hơi động, lên tiếng hỏi:

- Không thấy các đồng đạo đều đang tìm Định Hồn Thảo sao? Hai người các ngươi đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, vội vã tiến lên như vậy, chẳng lẽ có mục đích gì?

Một bạch y tiên tử đứng ở trước mặt, nhưng tu sĩ trung niên kia không dám nhìn, dưới chân có chút rối ren. Hắn đang suy nghĩ đi vòng qua, chợt nghe đối phương hỏi, thần sắc hơi ngưng, cũng không biết trả lời như thế nào.

Ngược lại là tu sĩ mập mạp có mấy phần nhanh trí, biết cô gái trước mắt không đơn giản, hắn khó nén vẻ ước ao, mang theo chút cẩn trọng, chắp tay nói:

- Vị tiền bối này thực đẹp!

- Hừ!

Sắc mặt Lan Kỳ Nhi lạnh lẽo, sợ đến tu sĩ mập mạp run rẩy cả người, vội đánh mình một bạt tai, lúc này mới cười bồi nói:

- Tại hạ cùng với... huynh đệ vừa vặn có Định Hồn Thảo, nên không cần làm lỡ thời gian!

Nhưng Lan Kỳ Nhi lại lưu ý tu sĩ trung niên kia, thấy đối phương ở một bên gật đầu lia lịa phụ họa, dáng dấp rất hèn mọn, khiến người ta sinh ghét. Nàng bỗng nhiên tự giễu cười nhạt, không cần phải nhiều lời nữa, xoay người rời đi. Thu Thải Doanh mang theo dáng dấp hung ba ba, mạnh mẽ trừng hai người kia một cái, liền giơ cằm lên, vội vàng đuổi theo sư phụ.

Tu sĩ trung niên lén lút đánh giá bóng lưng của hai nữ tử, sau đó trừng tu sĩ mập mạp một cái. Đối phương co rụt cổ lại, cực kỳ lấy lòng cười hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.