Sau khi kinh ngạc một hồi, biết rõ trong Ly Hồn Giản có rất nhiều tu sĩ, tu sĩ mập mạp kia và tu sĩ trung niên không dám tiếp tục chạy vội. Hai người cẩn thận từng li từng tí, dáng dấp thần thần bí bí.
Hai người này chính là Xuất Vân Tử và Lâm Nhất. Trải qua một trận sinh tử đe doạ, Xuất Vân Tử thân hãm trận pháp cho rằng, mạng nhỏ của mình đang bị đe dọa nghiêm trọng. Vì vậy hắn không mất cơ trí, Lâm Nhất muốn biết, hoặc không cần biết, tất cả đều nói không thiếu một chữ.
Năm đó sau khi sư phụ lâm nạn, Xuất Vân Tử cảm giác tu vi thấp kém, nên một mình chạy vào thâm sơn bế quan tu luyện. Nhờ cơ duyên xảo hợp, hắn trong lúc vô tình phát hiện một sơn động, là động phủ của một vị tiền bối.
Trong sơn động này, Xuất Vân Tử thu hoạch khá dồi dào. Hắn sợ chủ nhân động phủ trở về gặp được, liền vội vàng mang theo bảo vật rời khỏi.
Đến địa phương không người, tránh không được muốn kiểm tra bảo vật. Ai nghĩ tới, Xuất Vân Tử không có mừng rỡ như điên, mà là sợ. Hắn thẳng thắn chạy tới hải ngoại, trốn một lần là hơn mười năm.
Nhiều năm trôi qua, tất cả gió êm sóng lặng, cũng không có người vì những bảo vật kia mà tìm đến trên đầu mình. Vì thế Xuất Vân Tử ném hết thảy lo lắng lên chín tầng mây, sinh ra ý niệm trở về Đại Hạ.
Vì sao? Hắn đạt được một thẻ ngọc, có địa đồ của Huyền Thiên Tiên Cảnh. Mà trên địa đồ đánh dấu, là Huyền Thiên Điện trong Huyền Thiên Cảnh, có bí ẩn của Tiên vực thượng cổ. Mở ra bí ẩn này, có thể tìm ra con đường đi thông Tiên vực.
Tu sĩ cần cù tu luyện để cầu cái gì? Là trường sinh chi đạo, là phi thăng thành tiên! Nhưng mấy vạn năm qua, tu sĩ Đại Hạ tu luyện đến Nguyên Anh kỳ cũng ít không có mấy; đạp phá hư không, trở thành tiên nhân tiêu dao ở ngoài cửu thiên, càng là một mơ ước xa không thể vời. Mà trong Huyền Thiên Tiên Cảnh, lại ẩn giấu một thiên đại bí ẩn như thế, nếu việc này truyền ra, Tu Tiên giới Đại Hạ sẽ điên cuồng lên.
Nhưng Xuất Vân Tử lõi đời và khôn khéo, sau khi biết được tất cả trong ngọc giản, vẫn không có kinh hỉ, mà bị dọa phát sợ. Đạo lý thất phu vô tội hoài bích có tội, hắn quá rõ ràng. Nếu như việc này có một tiếng gió tiết lộ, đừng nói một tu sĩ Luyện Khí kỳ nho nhỏ, cho dù là Trúc Cơ kỳ cũng tự thân khó bảo toàn!
Hơn mười năm qua, trong Tu Tiên giới Đại Hạ như cũ gió êm sóng lặng, Xuất Vân Tử lại trở nên không an phận. Nếu như trong Huyền Thiên Tiên Cảnh hơi có thành quả, nói không chắc cửa lớn Tiên vực sẽ mở ra cho mình! Tu vi thấp thì thế nào, những tiền bối kia cũng không phải từng bước đi lên đỉnh cao sao!
Thời gian Huyền Thiên Tiên Cảnh mở ra tới gần, Xuất Vân Tử tự cho là mình nắm được thiên thời địa lợi, vì vậy lén lút chạy về Đại Hạ.
Khi sư phụ còn sống là đệ tử của Quy Linh Cốc Ẩn Nguyên Tông, thêm vào quy củ chiêu thu đệ tử của Tiên môn này từ trước đến giờ rất thoáng, Xuất Vân Tử không mất chút sức lực liền vào sơn môn. Vì làm người khéo đưa đẩy, lại có tiền, rất nhanh liền toại nguyện bước lên hành trình Huyền Thiên Tiên Cảnh.
Trong các tu sĩ đi vào Huyền Thiên Tiên Cảnh, tu vi của Xuất Vân Tử là lót đáy nhất, nhưng hắn không vì vậy mà lo lắng cái gì.
Người tu vi cao không nhất định sống lâu, vận may mới là hàng đầu, hơn nữa mình có rất nhiều thủ đoạn bảo mệnh, Xuất Vân Tử tin tưởng, nhất định có thể sống sót rời khỏi Huyền Thiên Tiên Cảnh. Mà ở dưới Huyền Thiên Phong nhìn thấy Lâm Nhất, trong lòng hắn mơ hồ có chút bất an!
Người trẻ tuổi kia cũng không làm người cảm thấy sợ hãi, nhưng sau khi ngã ở trong tay đối phương một lần, Xuất Vân Tử cho rằng, đối với người này vẫn là tránh xa cho thỏa đáng. Vì thế hắn đều vô tình hay cố ý tránh né đối phương.
Ai nghĩ tới, càng muốn tránh, năm lần bảy lượt cuối cùng vẫn gặp Lâm Nhất. Dục Thiên Cảnh lớn như vậy, hai người luôn sẽ va vào nhau, ở Xuất Vân Tử xem ra, đây giống như gặp quỷ vậy!
Làm Xuất Vân Tử hơi cảm thấy trấn an là, mỗi lần Lâm Nhất xuất hiện, hắn đều trước một bước né tránh. Xem ra vận may vẫn còn, hành trình tiên cảnh đáng giá ước mơ.