Vũ Tử không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng lách mình tránh ra hơn mười trượng.
Lâm Nhất cũng nghiêng mình né tránh, vừa vặn lúc này, lưu tinh cũng lướt qua người hắn.
Lúc Vũ Tử quay đầu nhìn lại, không nhịn được mà thở phào một hơi. Trong lòng nàng, vẫn luôn có một cảm xúc bồi hồi khó tả, nó một mực quấn lấy nàng, vô cùng huyền diệu!
Tu vi của hắn không thấp, theo lý thì không thể chậm chạp như vậy.
Vũ Tử vội vàng ngưng mắt nhìn về phía xa. Vừa nhìn về phía trước, sắc mặt nàng đã lập tức cứng đờ.
Cách chỗ nàng chừng trăm dặm, hai đạo lưu tinh vậy mà va chạm vào nhau, nhưng cũng không hề rơi xuống, cả hai cứ xoay quanh quấn lấy nhau, mang theo một mảnh hỏa quang hoa mỹ. Từ xa nhìn lại, giống như ở giữa không trung tối om chợt sáng lên một đoàn tinh vân, có chút quỷ dị mà thần bí.
Sau một lát, lại là một hồi hào quang mãnh liệt. Hai đạo lưu tinh kia hợp làm một, lập tức nhấc lên từng trận cương phong quét ngang bốn phương. Dưới cái uy thế lăng lệ ác liệt kia, những lưu tinh đang rơi xuống ở vùng lân cận đều bị chấn bay ra ngoài, nhất thời dấy lên từng trận nổ vang. Lưu hỏa toàn sát bừa bãi, quang cảnh kinh người.
Chỉ trong nháy mắt, hai lưu tinh hợp làm một thể bỗng nhiên rơi xuống, “phịch” một tiếng, đánh trúng hư không bên dưới.
Chớp mắt một cái, trong phạm vi vài chục lý, từng làn khói đen nồng đậm bốc lên, tràn ngập khắp nơi. Mà những lưu tinh khác rơi xuống, ngay một chút động tĩnh cũng không có...
Lâm Nhất cùng dừng chân theo Vũ Tử, quan sát động tĩnh ở phía xa, ánh mắt hơi chớp động. Lưu tinh chạm vào nhau còn xảy ra biến hóa quỷ dị như vậy, thật sự là hiếm thấy.
Giống như Âm dương hòa hợp, lại như hỗn độn tái sinh, nhưng rồi lại có chỗ không bàn mà hòa hợp với thần thông pháp lý! Ở bên trong xu thế thôn phệ, càn quét hét thảy mọi thứ, là thai nghén tái sinh hay là cứ vậy mà yên tĩnh?
Trong đầu thầm suy xét đủ loại trường hợp, hai đầu lông mày của Lâm Nhất vô thức nhíu chặt lại thành một đường. Mảnh hư vô đen kịt phía trước, vô cùng hung hiểm. Mảnh hư vô kia vắt ngang phía trước, nếu như muốn vượt qua sợ là phải đi đường vòng. Còn không biết, khu vực táng tinh này rộng lớn bao nhiêu. Phải đi bao lâu mới có thể đến Tử Vi cảnh...
- Tục truyền, cũng giống như thiên kiếp ở Thăng Thiên đài, khu vực táng tinh cũng là do tiên vực tan vỡ mà thành. Loạn lưu ở nơi này là đến từ hư vô, quy về hư vô, cứ vậy lặp đi lặp lại, không ngừng luân hồi!
Trong lúc bất tri bất giác, Vũ Tử mở miệng nói một câu. Lúc kịp phản ứng thì nàng hơi ngẩn ra, không khỏi nhìn sang người bên cạnh. “Hắn xuất thần như vậy, chẳng lẽ là còn đang bận tâm chuyện chiếc trâm gài tóc kia? Mà đạo tâm di kiên, sao có thể động tâm vì ngoại vật...”
Lâm Nhất nghe tiếng thì quay đầu lại.
Ở cách hắn chừng mấy trượng, vị tiên tử luôn khoác lên mình dáng vẻ lãnh diễm kia, giờ lại tỏ ra vài phần rụt rè của tiểu cô nương.
Nội tâm Lâm Nhất thoáng ấm áp, mỉm cười gật nhẹ đầu. Hắn thầm nghĩ, Lôi hảo địa ngục ở Thăng thiên đài cũng không phải tự nhiên mà có. Nếu như thiên kiếp phân bố rộng rãi thì các tu sĩ hợp thể liệu có thể chỉ cần đợi đến lúc cảnh giới viên mãn là có thể độ kiếp thành tiên?
Ánh mắt hai người chạm nhau, thần sắc của đối phương ôn hòa mà lãnh đạm. Vũ Tử vội vàng quay đầu nhìn sang chỗ khác, trong lúc nhất thời bối rối vô cùng, mà bên má, lúm đồng tiên đã thoáng hiện lên. Ngoài ý muốn chuyển thế, chuyện này thật sự làm người ta khó có thể tin được. Mà theo tình hình trước mắt, thì Lâm Nhất kia hoàn toàn không có ác ý.
Sắc mặt của Vũ Tử hơi giãn ra, chủ động lên tiếng giải thích:
- Khu vực táng tinh, diện tích vừa tròn trăm vạn dặm. Nếu ngươi đi nhanh thì thoáng một cái sẽ đến, còn nếu như chậm thì căn bản là không thể đến được Tử Vi cảnh, giống như chúng ta vậy...
Đứng cách đó không xa, Lâm Nhất lẳng lặng đánh giá nhất cử nhất động của Vũ Tử. Khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, nở ra nụ cười, ánh mắt ý vị thâm trường.
Cái cảm giác quen thuộc trong trí nhớ đang dần dần đi xa, nhưng mà sự ấm áp đã từng thì lại lúc ẩn lúc hiện...
Có đôi người, khi gặp mặt đã kinh ngạc thốt lên, ta và ngươi giống như đã quen từ kiếp trước? Tình cảnh kia chẳng phải là giờ này khắc này của hai bọn hắn hay sao?
Hắn tin tưởng là mình không nhận lầm người. Mà nàng, liệu trong một nháy mắt nào đó, đã từng nhớ đến quá khứ chưa?
Ngoại trừ việc mới đến, không nắm rõ tình hình, hơn nữa phía sau luôn có đám người Kim Thánh và Giám Dần gắt gao truy đuổi, làm sao hắn có thể thản nhiên đi về phía trước đây. Vậy nên hắn mới mượn cơ hội hai người ở chung để nói chuyện kiếp trước, kiếp này. Đây cũng là dụng ý thật sự của hắn.
Nhưng mà, sau một hồi trì hoãn, rốt cuộc từ những viên lưu tinh lăng không rơi xuống, bọn hắn đã phát hiện ra được một vài manh mối. Lời nên nói thì đã nói cả rồi, về phần thiên ý ra sao, quả thật là đúng với câu người tính không bằng trời tính.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tiêu phí hết hai tháng thì cái được không thể bù được cái mất. Mà rốt cuộc Tử Vi cảnh có Tiên Đế truyền thừa có tình cảnh như thế nào, thật khiến người ta cảm thấy hiếu kỳ. Trước mắt, bọn hắn nên đẩy nhanh tốc độ.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhất mới mở miệng nói:
- Ta và ngươi thi triển độn pháp để chạy đi, có lẽ cũng không có gì đáng ngại đâu.
Hắn vừa nói xong câu thì lập tức duỗi ngón tay, điểm vào mi tâm. Phía xa xa, Long Tôn và Ma Tôn biến mất không không trung, hiển nhiên là đã trở về với bản thể. Hắn cùng với Vũ Tử, bốn mắt nhìn nhau, cũng không thèm để ý đến động tĩnh của đám yêu nhân Kim Thánh và Giám Dần nữa, thân hình cả hai lập tức mờ đi, hóa thành một làn gió mát xoay quanh không trung đen kịt.
- Đây là pháp thuật ta đã tu luyện lúc còn là Trúc cơ, tên là Phong độn.
Gió mát ung dung không đi, Vũ Tử giật mình. Tuy nàng không thể nhìn thấy bóng dáng của hắn, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương. Có huyết tinh ấn ký trong trâm gài tóc làm vật dẫn, dù có xa cách vạn dặm thì cũng chỉ gần như gang tấc. Có lẽ, trong thiên hạ thật sự có người có huyết mạch giống nhau. Giống như nàng và Kỳ Nhi kia vậy?
Sau khi trở về sơn môn, có lẽ nàng nên cầu sư phụ giải thích nghi hoặc khó hiểu này!
Vũ Tử cũng phất ông tay áo, toàn thân áo trắng nhất thời hóa thành mây mù. Cũng trong chớp mắt ấy, thân ảnh của nàng đã biến mất, thay vào đó là một đám mây trắng, nhàn nhạt lượn lờ trong không trung tối đen. Nàng cũng không quên giải thích cho đối phương:
- Thuật này gọi là Phi Vân, chính là công pháp tu vi ta đã ngộ ra từ điển tịch, thật sự là múa rìu qua mắt thợ...
- Phi Vân thuật của ngươi là do ngươi tự nghĩ ra được, thật khiến người ta cảm thấy thua kém...
- Tất cả thần thông và đa số độn pháp đều xuất phát từ ngũ hành. Hiểu được căn bản, ngược dòng chính nguyên, tham ngộ ra vài đạo tiểu pháp môn, không đáng để nhắc đến...
- Ngươi nói là ngũ hành chính nguyên?
- Lâm Nhất! Hóa ra ngươi cũng hiểu được chính nguyên chi pháp! Không ngại tìm hiểu sâu hơn một chút, nhất định sẽ có thu hoạch! Nội dung quan trọng của nó nằm ở chỗ, không có gì hơn đất chứa vạn vật, ngũ hành khai...
“...”
- Có gì không ổn sao...