- Vũ Tử học sâu hiểu nhiều, có thể thấy được điển tàng của Cửu Mục rất phong phú...
- Cũng không phải! Nội dung quan trọng của Chính nguyên là do gia sư chỉ điểm! Mặc dù lão nhân gia người không truyền thụ tiên pháp. Còn có câu, dạy cá leo cây không bằng dạy cá...
“...”
Làn gió mát kia chợt trở nên tĩnh lặng, thong dong thổi về phía trước. Tảng mây trắng mịt mù cũng nhẹ nhàng trôi theo. Hai người né tránh từng đạo lưu tinh rơi xuống, dần dần đi xa.
....
- Hửm? Đôi cẩu nam nữ kia chạy thoát rồi...
Đứng cách đó hơn mười dặm, đám người một mức bám đuôi hai người bọn hắn lập tức có chút mất phương hướng, từng người không khỏi sững sờ thốt lên.
Pháp thuật mà hai người bọn hắn thi triển ra để đào tẩu nhìn thì rất bình thường, nhưng đặt trong tình huống này thì lại rất linh hoạt và tự nhiên. Mặc dù bên phía Yêu tộc người đông thế mạnh, nhưng rồi thần thông thiên phú lại khác lạ, không đồng nhất. Nếu như lúc này chen chúc lại một chỗ, ngươi động tay động, thì chỉ sợ sẽ vô tình bị phi hỏa đại thạch rơi vào đầu.
- Đừng có bối rối! Giám huynh! Trước mắt nên làm gì cho phải...
Kim Thánh đúng lúc hét lên một tiếng, uy thế Yêu Vương hiển thị rõ.
Đám người chung quanh cũng chậm rãi dừng chân, Giám Dần từ trong đám người hiện thân. Lão cẩn thận chỉnh đốn lại một thân quần áo, mang theo nụ cười có chút cứng ngắt nhìn về phía xa, ánh mắt thâm trầm, cất giọng nói:
- Hiện tại không rõ tình hình, nên đi chậm, cẩn thận một chút. Hiện tại Lâm Nhất kia vội vàng chạy đi, chúng ta xem như cũng có cơ hội tiến lên phía trước! Khụ, khụ...
Giám Dần nói còn chưa xong câu đã không nhịn được mà nặng nề ho nặng một hồi. Lão cảm thấy, gân cốt toàn thân đau buốt, rã rời một trận. Lão buông nhẹ giọng điệu, hận ý trong lòng vẫn khó mà tiêu được, nói tiếp:
- Hãy tản hết tất cả nhân lực ra, mỗi người tự mình thi triển thần thông... Sau khi đuổi theo tiểu tử kia, cũng tiện để liên thủ, hợp lực...
- Còn tưởng rằng ngươi có diệu kế gì, hóa ra chỉ như vậy. Ta nhất thời không nhớ ra được mà thôi.
Kim Thánh ra vẻ không coi ai ra gì, vung tay lên, uy phong lẫm liệt phân phó:
- Nhiều người chen chúc một chỗ, khó mà tránh được hiểm nguy, tất cả tản ra, thi triển thần thông...
“Ta không nói thì ngươi có nghĩ ra được không?” - Giám Dần âm thầm oán hận vài câu, sau đó bất đắc dĩ quay đầu, khoát ông tay áo ra lệnh cho hơn năm mươi, sáu mươi ngươi sau lưng. Chỉ trong nháy mắt sau, lão lại chợt ngưng thần nhìn về phía trước.
Ở cách chỗ này chừng vài dặm lần lượt xuất hiện hơn một trăm người. Cầm đầu là một nam, một nữ, diện mạo khá là quen thuộc, hiển nhiên đều là cao thủ đến từ Giới Ngoại Tiên vực. Mà lúc bọn hắn đặt chân vào khu vực táng tinh, cũng không bị tình cảnh nơi này khiến cho hoảng loạn.
Kim Thánh cũng chú ý đến sự hiện thân của một đám tu sĩ đằng kia, nhưng lại hồn nhiên không để trong lòng. Gã cầm đầu, gằn giọng thét lạnh, âm thanh chấn động bốn phương. Kế đó, chỉ trong chớp mắt, cả người đã biến mất không thấy đâu nữa. Lúc đó, bất chợt ở giữa không trung, lại lóe lên thân ảnh của một con cự thú. Đó là một con Mãnh Hổ lông vàng. Nhìn thì giống hư ảo, nhưng lại rất linh hoạt, chỉ trong một tích tắc đã nhảy vọt về phía xa.
Thấy vậy, Giám Dần cũng không noi theo, mà là gọi đến một vãn bối trong tộc, cõng lão đi về phía trước. Đối phương là một ác điểu pháp thân ảo ảnh. Lão khoanh chân ngồi trên lưng ác điểu, thật có phong thái của một cao nhân tiên đạo...
Cùng lúc đó, bầy yêu chung quanh cũng lần lượt hiện ra pháp thân khác nhau, ai nấy đều nhao nhao thi triển thần thông, trong lúc truy đuổi, còn vòng vèo né tránh lưu tinh rơi xuống...
Hơn một trăm tu sĩ vẫn đang dừng chân ở phía xa. Mà một nam một nữ cầm đầu, chính là Lôi Thiên và Bình Thuyên. Đi theo sát phía sau, thì chính là đệ tử của hai nhà Thiên Uy và Thiên Cương...
Nhìn từng thú ảnh hung mãnh dần dần đi xa, Bình Thuyên kinh ngạc nói:
- Tại sao đám các hắn lại chạy đến tận chỗ này...
Lôi Thiên vẫn còn đang ngẩng đầu nhìn về phía xa, ánh mắt lộ rõ vẻ trông mong. Nhưng mà, thần thức đã bị phi hỏa lưu tinh ngăn cản, khiến y nhất thời tìm được tung tích của dáng người áo trắng kia. Không chỉ có vậy, mà ngay cả Lâm Nhất bị rất nhiều Yêu tu đuổi giết cũng không biết đã chạy đi đâu rồi.
Sau một lát, Lôi Thiên bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc này, y mới nhìn sang Bình Thuyên bên cạnh, khí độ thong dong trả lời:
- Đám Yêu Tu kia chạy đến nơi này, hẳn là do sự cố, khó mà tìm được đường tắt, nhất định sẽ bị chậm trễ, nhưng mà...
Nói đến đây, y chợt đưa tay vuốt ve chòm râu trôi môi, suy xét một chút lại lên tiếng:
- Có lẽ Vũ tiên tử đang ở phía trước không xa, chúng ta nên đi theo đến đó.
Nói xong, y có chút tiêu sái mỉm cười hỏi ý kiến. Đối phương cũng tươi cười đáp lại, cả hai vậy mà lại cực kỳ ăn ý...
....
Một tảng cự thạch lớn chừng vạn dặm, lẻ loi trơ trọi lơ lửng giữa không trung tối om. Nó thật giống như một viên tinh thần bị trời xanh quên mất, một mình chờ đợi ánh sáng sớm đã mất đi. Lại giống như một phiến thiên địa bị sụp đổ, chỉ còn lại được một góc, chung quanh vẫn mang theo dấu vết bị hủy diệt...
Nơi này không có Tiên Nguyên chi khí, càng không có một tia sinh cơ nào. Phía trên cự thạch chỉ có từng mảnh phế tích của cung điện, lầu các. Quang cảnh tuy hoang vu, nhưng lại khá trang nghiêm.
Ở giữa đống phế tích kia, chính là một dải đất bằng rộng hơn ngàn dặm. Ở chung quanh còn sót lại tám khu vực tàn tích, lờ mờ còn có thể nhận ra là hình dạng của thạch tháp. Mà ở chính giữa những thạch tháp này là một tòa cự tháp hoàn hảo cao vút.
Cự tháp là được xây dựng từ bạch ngọc, rất nguy nga, mang theo phong cách cổ xưa, khí thế hồn nhiên. Nó chiếm diện tích khoảng trăm dặm, cao vạn trượng, chia làm tám mặt, mỗi một mặt đều đối diện với một Thạch tháp đổ nát ở phía xa.
Ngoài ra thì cự tháp không có cửa vào, chỉ có chín trăm chín mươi chín bậc thang đá vờn quanh bốn phía. Hết sức kinh người hơn nữa là, tình hình trên đỉnh tháp lại mờ mịt không rõ. Chỉ có trời như khung lung, còn có một nhúm tia sáng đen trắng nhiễu loạn kỳ dị chậm rãi chiếu nghiêng xuống. Một luồng khí cơ mờ mịt tản ra bao trùm khắp bốn phía, giống như quân lâm vạn vật, thiên uy huy hoàng, khiến cho người ta nhìn thấy liền sinh ra cảm giác kính sợ, không thể không dừng chân.
Mà mảnh thiên địa giống như bị thời gian lãng quên kia lại chính là Tử Vi cảnh. Cự tháp chính là Tử Vi tháp.
Nhưng chợt vào lúc này, dưới chân cự tháp có dáng người lắc lư, còn có người phàn nàn nói:
- Lão bà của ta đã lao lực đến muốn mất mạng, mặc kệ lần này như thế nào, chỉ mong có thể an ổn bảo dưỡng tuổi già...