Hoàng bà bà sớm đã chạy đến Tử Vi cảnh, chỉ vì để hoàn thành sự phó thác của người khác. Về phần tương lai ra sao thì trước mắt không một ai biết được.
Đối với bà ấy mà nói, nói đó là phó thác thì không bằng nói là một lời thề ước. Mà người phá thác là ai thì bà khó mà nói ra được. Đã đi qua hơn mấy vạn năm, lời thề ước kia gần như đã biến thành một khoản nợ xưa cũ khó có thể trả hết, hoặc chính là một cái xiêng xích không cách nào phá được...
Hoàng bà bà ngẩng đầu nhìn Tử Vi tháp cực lớn cách đó không xa. Bà vung tay, vén lên mấy sợ tóc mai rơi vãi, gương mặt tràn đầy nếp nhăn không hiểu sao lại trở nên nặng nề. Trong ánh mắt của bà, thì lại không giấu được sự u oán và bất đắc dĩ khó hiểu.
Có lẽ có người đã từng tìm kiếm đến chỗ đỉnh cự tháp. Ở trên đó, ẩn chứa huyền cơ ra sao, liệu có cất giấu chí bảo vô thượng như trong truyền thuyết hay không thì đến nay không một ai biết được.
Người đi trước, có lẽ là vì cơ duyên chưa đến, cũng có thể là vì đủ loại lý do khác nên mới tay không bỏ mình. Mà chính bà, một kẻ đến sau, luyện có thể được như nguyện hay không. Chỉ cầu, nhưng có sở hoạch, nói không chừng có thể sẽ có được một kết thúc!
Nhưng mà, dù cho cuối cùng kết quả ra sao, thì Hoàng bà bà đều biết rõ, chuyến này mình cần phải dốc hết toàn lực để ứng phó.
Hoàng bà bà xoay người nhìn lại, có chút hờ hững nhìn về phía xa.
Ở sau lưng bà một đoạn không xa, mười hai người đàn ông lần lượt nối đuôi nhau đứng đó, nhìn qua giống như mười hai cột đá lạnh băng, vô tình. Tuy mặt mũi khác nhau, nhưng dáng vẻ lạnh lẽo, hờ hững lại giống nhau như đúc. Tất cả đều có sát khí lành lạnh vờn quanh thân thể, rất bức người.
Hoàng bà bà quay đầu, tiến về phía trước. Đôi bàn tay gầy trơ xơ chậm rãi thò ra khỏi gống tay áo. Thấy đám người kia không có động tác dĩ, từ ngón tay của bà có từng sợi hào quang yếu ớt nhè nhẹ bay ra, rồi đột nhiên hóa thành từng làn gió nhẹ nhàng thổi đi.
Chỉ một thoáng, chung quanh như nổi lên cuồng phong, xoáy lên bụi bặm ngập trời. Chỉ thấy phía trước Tử Vi tháp chừng trăm trượng, chợt có sương mù lăng không mờ mịt sinh ra, sau đó lại chậm rãi tản đi. Mà những vị trí chung quanh thì lại không hề có động tĩnh gì. Cả dải đất bằng rộng hơn ngàn dặm vẫn trống rỗng như cũ. Chỉ có sự tĩnh mịch vô hạn vô biên là tràn ngập khắp mọi nơi.
Nếu là vậy thì hẳn là đường đi không có gì trở ngại. Hoàng bà bà tập tễnh đi về phía trước. Có lẽ vì có gió lạnh thổi qua nên cả người bà khẽ run lên, nhưng mà bàn chân thì lại không hề dính đất, tốc độ di chuyển cũng rất nhanh. Mười hai người đàn ông sau lưng cũng thành thành thật thật bám theo dáng người gầy yếu của bà. Giống như một con rắn bò trên mặt đất, dần dần áp sát tòa cự tháp thần bí kia.
Sau một nén nhang, một đoàn người mười ba người cuối cùng cũng đến dưới chân cự tháp.
Đi đến tận đây, Hoàng bà bà chợt thả chậm tốc độ. Bà thả thần thức ra dò xét, nhưng khi chỉ còn cách cự tháp chừng mười trượng thì không thể nào xâm nhập được nữa. Mà phía trước, quả thật có một tấm ngọc bích cao hơn mười trượng cản đường, hơn nữa, nó còn toát ra uy thế run sợ làm cho người ta không dám khinh thường. Đây mới chẳng qua là bậc thang đá thứ nhất trong chín trăm chín mươi chín bậc thang đá của Tử Vi tháp mà thôi. Mới chỉ là bước đầu tiên để đi đến tận đỉnh cao ngàn trượng.
Hoàng bà bà lại ngẩng đầu dò xét, ánh mắt không khỏi rụt lại. Đỉnh cự tháp hoàn toàn khuất sau màn trời, từng hào quang đen trắng không ngừng chớp động, giống như một con ngươi, từ trên cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy vạn vật, uy thế bễ nghễ bốn phương, thật sự làm người ta không dám nhìn thẳng.
- Hừ! Chẳng qua là cố tỏ ra huyền bí mà thôi! Còn không phải chỉ là Tiên Vực bị người ta phá hủy hay sao...
Hoàng bà bà cúi đầu, không nhịn được mà lại càm ràm một câu. Bà dịch chuyển sang bên cạnh vài bước, kế đó đột nhiên ra lệnh:
- Mười hai Hoa nô nghe lệnh! Trèo lên Tử Vi tháp, thay lão thân ta mở ra một con đường!
Sau khi mười hai người đàn ông kia đặt chân đến dưới chân cự tháp thì liền đứng yên bất động. Lúc mệnh lệnh của Hoàng bà bà truyền đến, người đứng đầu tiên đã lăng không bay lên. Mà lúc người này chỉ bay lên được tầm bốn, năm trượng, vừa mới chỉ chạm vào thềm đá bạch ngọc thì đột nhiên, từ trên đỉnh có một uy thế cường đại phủ xuống, đè ép. Tình huống xảy ra quá bất ngờ, người kia không kịp đề phòng, không giữ được thăng bằng, lập tức “bịch” một tiếng, liền rơi xuống mặt đất.
Người đầu tiên đột nhiên bị ngăn cản, khiến mười một người còn lại có chút mất phương hướng.
Hoàng bà bà dường như sớm đã dự đoán trước được điều này. Bà nhìn về phía người đàn ông đang cố đứng lên kia, hừ một tiếng, có chút không vui mà quát mắng:
- Nếu tháp này có thể dễ dàng leo lên như vậy thì lão thân đã không cần phải luyện chế ra đám vô dụng như các ngươi làm gì!
Đối phương không dám ngỗ nghịch, chỉ có sát khí quanh thân là trở nên nồng đậm hơn mấy phần. Bà lại quay sang nói với những người còn lại:
- Tất cả hãy nghe kỹ cho lão thân, càng lên cao thì uy lực của mỗi một tầng Tử Vi tháp sẽ càng tăng gấp đôi. Nếu như người đi trước bị cản trở thì những người đi theo sau cần phải hợp lực lại, như vậy mới thành công được. Mau mau, thay phiên nhau đi trước đi, không được phép lười biếng...
Sau khi đã có sự phân phó kỹ lưỡng, tình hình quả nhiên tốt đẹp hơn rất nhiều.
Người đàn ông đi đầu bị đánh ngã kia, một lần nữa nhảy lên. Khi thế đi đã hết thì mười một người sau lưng gã đồng thời vung tay áo, tế ra từng đạo pháp lực. Đã có chỗ dựa sau lưng, người kia lăng không nhảy lên thềm đá bạch ngọc cao hơn mười trượng. Lúc đặt chân còn chưa vững, thì từ trên bầu trời đã có một màn hào quang mang theo uy thế cường đại trùng trùng điệp điệp trút xuống. Gã đành phải vội vàng thi triển tu vi, cường ngạnh chống đỡ, không lùi. Cùng lúc đó, lại có thêm mấy bóng người khác nhảy lên. Mọi người liên thủ lại, quả nhiên mọi sóng gió đều bị đánh tan.
- Nếu không có sự chỉ điểm của lão bà đây thì tất cả đều là đồ vô dụng! Hừ...
Hoàng bà bà oán trách một câu, sau đó cũng chậm rãi tung người bay lên. Đã có mười hai người kia đi trước, kiệt lực ngăn cản, uy thế bức bách cũng giảm đi rất nhiều. Bà dễ dàng leo lên một bậc thềm đá, nhưng đã lập tức nghiêm giọng thúc giục:
- Mau bắt chước làm theo, cho đến tận tầng thứ chín trăm chín mươi chín...
....
Ở giữa không trung đen kịt, vô số lưu tinh từ trên cao rơi xuống, rồi bỗng nhiên biến mất. Từng đạo phi hỏa kéo dài như mưa, đột nhiên tụ tập lại một chỗ, tạo thành một phiến hư không rung động! Nơi này chính là khu vực táng tinh, đồ sộ lại rất kỳ dị. Đâu đâu cũng có hung hiểm, nguy cơ khó lường.
Một đám mây mờ ảo thản nhiên trôi về phía trước. Một làn gió vô hình cũng lẳng lặng đi theo. Người phía trước một đường im lặng, nhưng nội tâm lại dậy sóng. Người phía sau luôn duy trì một khoảng cách nhất định, chỉ muốn được như gió giữa trời đất, ôm mây vào lòng...