Vô Tiên

Chương 2083: Chương 2083: Món nợ xưa cũ (2)




Lâm Nhất phụng bồi Vũ Tử lượn quanh mảnh hư không vắt ngang chắn đường, lại né tránh từng đạo lưu tinh rơi xuống. Hai người cứ vậy, chạy về phía trước, chưa đến nửa ngày sau thì phía xa xa, sau lưng bọn hắn đã hiện ra từng thú ảnh hư ảo bất định. Kéo theo đó là từng trận gào rú, chói tai.

Ẩn mình trong làn gió mát, Lâm Nhất quay đầu lại xem xét.

Đám yêu nhân kia thật như âm hồn bất tán, một lần nữa đuổi đến. Hơn nữa, sau khi đã không còn điều gì cố kỵ, chúng còn ngang nhiên thi triển thần thông thiên phú, từng kẻ một càng thêm khí diễm kiêu ngạo.

Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, hai hàng lông mày vô thức nhíu chặt lại. Tục ngữ có câu, bắt giặc trước tiên phải giết vua! Trước hết, hắn cần phải giết chết Giám Dần, kế đó là trừ đi Kim Thánh. Chỉ cần hai tên gia hỏa kia chết đi, thì bầy yêu tự nhiên loạn.

Ai ngờ, Tiện nhân mạng lớn, hơn nữa còn bởi vì Vũ Tử xuất hiện bất ngờ, nên hai bên sau một hồi giằng co, hắn không thể không nhân cơ hội bứt ra, chạy đi. Mà lúc này, khí thế của đối phương đã lại trở nên đại thịnh, hơn nữa còn không chút kiêng dè, thi triển thủ đoạn, sợ là, kế đến sẽ vô cùng phiền toái.

Chợt thấy đám mây phía trước mình không xa dừng lại, Lâm Nhất cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội nói:

- Nơi này đã có ta, mau đi về phía trước...

Hắn còn chưa nói xong câu thì trong mắt đã toát ra tia lạnh. Vũ Tử lượn lờ hiện thân, có chút ngạc nhiên, duỗi tay chỉ về phía trước:

- Đám Yêu tiên kia thần thông kinh người, tuy đi sau nhưng lại đến trước...

Vài đạo hào quang, tuy yếu ớt nhưng thế đi lại cực nhanh. Chỉ trong chớp mắt đã xuyên qua chỗ bọn hắn. Lúc đi đến phía trước chừng trăm trượng thì từng đạo hào quang vội vàng lóe lên, đám người Kim Thánh cũng theo đó mà hiện thân. Biểu cảm của Kim Thánh rất dữ tợn, có chút đắc ý ngạo nghễ nói:

- Trốn đi đâu! Khà khà! Đám đệ tử mau cùng bản tôn đến vây bắt...

Phong độn thuật đã từng rất lợi hại. Lâm Nhất đã từng dựa vào nó để hành tẩu khắp Đại Hạ, nhất thời danh tiếng có một không hai. Phi Vân thuật chính là tiểu pháp môn do Cửu Mục cao đồ tự mình nghĩ ra, đương nhiên có chỗ thần ký. Mà cả hai loại pháp môn này, khi đặt chung một chỗ với thần thông thiên phú của Yêu tộc vẫn có chút thua kém. Ngoài ra, đám gia hỏa kia bày ra tư thế điên cuồng như vậy, nhất định là có...

- Ồ?

Thấy đường đi của đối thủ đã bị ngăn cản, đám yêu sau lưng không tự chủ mà hào hứng lao lên. Trong lúc nước rút, một con khỉ độc lớn không kịp né tránh, bị lưu tinh rơi xuống đánh trúng, sau khi rú thảm một tiếng, thì cả người lập tức chìm vào trong hư không, biến mất không thấy đâu nữa. Phía sau, từng thú ảnh không hề sợ hãi, vẫn điên cuồng vọt đến...

- Yêu tiên cái gì, đây chẳng qua là một đám súc sinh thú tính hung mãnh...

Sát tâm của Lâm Nhất nổi lên. “Phanh” một tiếng, hắn từ trong làn gió mát hiện thanh. Thường nói đánh địch phải chuẩn bị trước, mà thông thường thì thực tế đều chỉ có thể tùy cơ ứng biến. Vốn tưởng rằng, dựa vào sự thần dị của nhất thể tam tu là đã đủ để thoát khỏi sự dây dưa của đối thủ. Nhưng ai mà ngờ được, khi đám gia hỏa kia trở nên điên cuồng lại khó đối phó như vậy. Nhớ rõ lúc huynh đệ Thiên Lang muốn liều mạng, đã dùng Pháp Thân để thi triển ra tu vi cường đại hơn. Mà hết lần này đến lần khác, thì hắn lại quên mất điều này...

Vũ Tử nhìn dáng người ngạo nghễ cách đó không xa, nhất thời kinh ngạc vô cùng. Giọng điệu của hắn hung hăng, không cho phép tranh luận, còn có sát cơ lăng lệ ác liệt... Đây là bản thể của hắn sao? Không! Đó là một con Nộ Long đang bắt đầu cuồng bạo, đó là một Sát Thần quanh thân tràn ngập máu tanh, đó là một vị Vương giả bá đạo, bễ nghễ thiên hạ...

- Đi theo ta!

Một tiếng nhắc nhở vang lên, Vũ Tử lập tức giật mình tỉnh táo lại. Chung quanh, càng lúc càng hiện ra nhiều thú ảnh, bắt đầu thiết lập nên xu thế vây kín. Mà bóng người màu xám kia thì vẫn đang chờ đợi. Thấy vậy nàng lập tức chạy đến. Mà bốn năm người đang đứng phía trước bọn hắn chừng trăm trượng để cản đường, chỉ trong nháy mắt đã tụ tập lại một chỗ. Trong đó, bắt mắt nhất chính là một vị hán tử râu vàng. Gã đang bận rộn trái phải hạ lệnh, hơn nữa còn bày sẵn trận địa, sẵn sàng đón địch.

Lâm Nhất quay đầu thoáng nhìn lại phía sau, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Không chút do dự, Lâm Nhất vung hai ống tay áo, bàn tay liên tục thi tác. Chỉ trong nháy mắt, từ trên trời đã có vô số đạo lôi quang trút xuống. Bên cạnh đó, giữa mi tâm của hắn cũng có sát khí tản ra, một loạt thủ quyết đánh ra, kết thành ấn. Có cự phủ huyết sắc phá không hiện ra, rồi ầm ầm chém xuống.

Bên cạnh Kim Thánh đã tụ tập lại hai, ba mươi tên tiểu bối trong tộc. Bọn hắn là đang muốn liên thủ lại để ngăn chặn đừng đi của Lâm Nhất. Chỉ cần ngăn cản thêm chút nữa là đã có thể vây khốn được tiểu tử kia. Mặc kệ cho hắn ngang ngược như thế nào, gã chỉ cần cuồng công loạn kích là được. Lấy nhiều đè ít, lúc pháp lực của đối phương tiêu hao hết, kết quả thắng thua cuối cùng thế nào không nghĩ cũng biết.

Nhưng mà tiểu tử kia lại muốn sử dụng lại chiêu cũ? Thiên sát thần lôi...

“Oanh long long.”

Một trận nổ vang vang lên.Thiên lôi bất ngờ đánh xuống. Kim Thánh vừa định phân phó đám người chung quanh liên thủ ứng đối thì bỗng nhiên phát hiện ra điều khác thường. Lôi quang đánh xuống cũng không phải chỉ có một đạo mà là một amrnh! Dưới thiên uy bậc này, mọi ân trạch đều phải quỳ! Ai ai cũng có phần, căn bản là không thể chống đỡ!

Chuyện này cũng không cần phân phó, hai ba mươi tên Yêu Nhân lập tức quay đầu muốn bỏ chạy! Trước đây bọn hắn đã từng được lĩnh giáo, đạo thiên lôi này thật sự sẽ đánh chết người đấy!

Kim Thánh giận dữ, còn chưa kịp gầm lên thì hai mắt đã trợn trừng. Lâm Nhất kia rốt cuộc cũng thi triển đại phủ thần thông rồi! Tại sao không phải là thiết hắc mấy trăm năm mà lại toát ra huyết sắc thu hút như vậy, hơn nữa kích thước còn tăng lên, tùy ý sẽ có phong lôi gào thét mà đế, thế không thể đỡ.

Năm đó, tu vi của tiểu tử kia kém xa hiện tại, đã có thể dựa vào thần thông ngạnh kháng với gã. Hiện tại, khi hắn muốn cướp đường mà chạy, uy lực ra tay nhất định không phải tầm thường.

Kim Thánh đang muốn kiếm một lý do cho mình lui bước, nhưng còn chưa kịp nghĩ xong thì đã cảm thấy thân thể mình bị một cỗ hàn ý xâm nhập. Gã lập tức sinh ra sợ hãi, tất cả ý chí chiến đấu đều biến mất sạch sẽ. Sắc mặt gã liền tái nhợt, không dám ngông nghênh nữa, quanh thân lập tức hiện ra hổ ảnh, sau đó lập tức lao vội đi như một cơn gió...

“Oanh, oanh, oanh...”

Trong một chớp mắt kia, một mảnh lôi hỏa rơi xuống. Trong bầy Yêu Nhân nháo nhác bỏ trốn, có bốn người bị rơi lại phía sau, đảo mắt một cái đã bị thiên sát lôi hỏa nuốt chửng. Đám người còn lại bỏ chạy tứ tán, không còn ai dám cậy mạnh cản đường nữa.

Lâm Nhất không để ý đến tình hình chung quanh, chỉ lo đuổi theo Kim Thánh đang bỏ chạy thục mạng. Trong nháy mắt đối phương sắp đi xa, hắn liền duỗi tay chỉ về phía trước. Thiên Ma cự phủ giống như một tia chớp huyết sắc, đột nhiên vạch phá màn đêm, xuyên thẳng đến phía trước ngàn trượng...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.