Nụ cười Văn Huyền Tử vẫn như cũ, từ chối cho ý kiến nói:
- Tranh, tức là không tranh; không tranh, tức là tranh. Cuối cùng như thế nào, phải xem ý của mấy vị.
Nói xong ánh mắt hắn lướt qua đám người Bách Lý Xuyên và Công Dương Lễ.
Mặc Cáp Tề và Âm Tán Nhân lặng lẽ trao đổi ánh mắt, hai người trầm mặc không lên tiếng. Tùng Vân tán nhân hơi kinh ngạc, lại vẫn lưu ý động tĩnh của đám người Văn Bạch Tử.
Bách Lý Xuyên vuốt râu cười nói:
- Trước đây ta đã từ chối không nhịn vị trí minh chủ, Văn Huyền Tử đạo hữu sao phải hỏi câu này!
Công Lương Tán không nói gì, chỉ lắc đầu.
Công Dương Lễ thần sắc kiêu căng, không cho là đúng, ưỡn ngực lớn tiếng nói:
- Công Dương ta mặc dù không thèm vị trí minh chủ này, nhưng lại muốn xem ai mới là cường giả của tiên đạo Cửu Châu.
Văn Huyền Tử mỉm cười gật đầu, giống như tất cả không ngoài sở liệu.
Văn Bạch Tử thần sắc ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Văn Huyền Tử, ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi tranh hay là không.
Sau năm ba câu như vậy, tình hình trong sân vừa nhìn đã rõ ngay. Bách Lý Xuyên, Công Lương Tán, Âm Tán Nhân và Mặc Cáp Tề bốn người, đều không có ý tranh làm minh chủ. Tùng Vân tán nhân và Công Dương Lễ thì nóng lòng muốn thử, mà Văn Bạch Tử lại vẫn đang bám lấy Văn Huyền Tử không buông tay, tiếp tục nói:
- . . . Lần tiên môn hỗn chiến và tranh chức minh chủ này đều do một tay ngươi khơi mào. Ta không tin ngươi sẽ dừng tay.
Văn Huyền Tử khẽ lắc đầu với Tùng Vân tán nhân mặt mày đang nghi hoặc, lại quay sang chung quanh cười nhạt, lúc này mới nói với Văn Bạch Tử:
- Nếu ngươi vô tình với vị trí minh chủ, ta phải tranh chấp với ai? Ngày sau bất kể ai chấp chưởng Cửu Châu minh, Thần Châu môn ta sẽ cam chịu phục tùng!
Trong mắt Văn Bạch Tử lóe tinh quang, nói:
- vị trí minh chủ Cửu Châu minh chính là nơi cường giả ngồi, Đạo Tề môn ta sao cam chịu ở sau người khác.
Nụ cười của Văn Huyền Tử nhạt đi, im lặng một lát, bỗng nhiên khẽ thở dài nói:
- Mặc dù ta vô tình với quyền bính, lại không thể quên đi thù hận!
Hắn cao giọng nói:
- Văn Đạo Tử hại sư huynh ta, Đạo Tề môn khó quên thù này. Ta hôm nay sẽ cùng với sư đệ Văn Bạch Tử đánh một trận sinh tử.
Văn Bạch Tử hừ lạnh một tiếng, trên khuôn mặt như dao khắc lộ ra một tầng hàn ý, cả vú lấp miệng em nói:
- Bất kể là lấy cớ báo thù hay là ý ở vị trí minh chủ, ngươi đều không phải là đối thủ của ta.
Hắn sớm đã là tu vi Hóa Thần hậu kỳ, căn bản không để Văn Huyền Tử Hóa Thần trung kỳ vào mắt.
- Ha ha!
Văn Huyền Tử đột nhiên cao giọng nói:
- Một khi đã như vậy, ta sẽ dẫn theo môn hạ đệ tử phóng tay liều một trận với ngươi, từ đây chấm dứt thù cũ ngàn năm đó!
Văn Bạch Tử ngẩn ra, lập tức cười khẩy nói:
- Hạ Châu ngươi và Nhung Châu hai nhà hợp nhất, chừng tám chín ngàn người, tưởng Thư Châu ta thế đơn lực cô chắc.
Văn Huyền Tử ngang nhiên cười nói:
- Ngươi và ta mỗi người dẫn theo trăm tên tiểu bối, trong đó Kim Đan chín mươi, Nguyên Anh mười vị. Binh đối binh tướng đối tướng với nhau một trận, chiến tới người cuối cùng! Ngươi dám không?
Văn Bạch Tử lại ngẩn ra, không khỏi vuốt râu trầm tư suy nghĩ.
Thấy tình hình này, mấy vị cao nhân khác cũng kinh ngạc khó hiểu. Văn Huyền Tử luôn trầm ổn có thừa, xử sự thạo đời, đã bao giờ hung hãn, hoặc có thể ngươi là lỗ mãng như vậy đâu? Đọ sức giữa tu sĩ Hóa Thần, phân thắng bại không khó, lại muốn dẫn theo một đám tử tiểu bối đấu tới ngươi chết ta sống, còn chiến tới một người cuối cùng, đây là muốn huyết chiến tới cùng à?
Tùng Vân tán nhân muốn đoạt được vị trí minh chủ, lại không muốn đối địch với mấy tiên môn giao hảo. Văn Huyền Tử lật lọng, khiến hắn có chút hồ đồ. Vị đạo hữu luôn khiêm tốn này, thật sự là muốn báo thù sao? Mà nếu không q muốn báo thù, thì sao phải liều mạng như vậy? Thiên Đạo môn và Đạo Tề môn cũng là tử địch đối đầu, nhưng hai bên vẫn lưu lại một phần cơ hội cứu vãn. Mà hành động này của Văn Huyền Tử lại chính là tư thế muốn đập nồi dìm thuyền.
Văn Huyền Tử vẫn khí thế bức nhân, nói:
- Văn Bạch Tử đạo hữu, nếu không dám đánh một trận, ngươi cứ nhận thua rồi rời khỏi cuộc tranh vị trí minh chủ đi.
Văn Bạch Tử tâm niệm xoay chuyển cực nhanh, vẫn không phát hiện có gì không ổn. Hắn không nén được cơn tức trong lòng. Cười lạnh lắc đầu. Sau đó, hắn đột nhiên lớn tiếng ra lệnh:
- Lỗ Nha, Cổ Tác, mau điều phái đệ tử cùng lão phu, đánh với Hạ Châu một trận!
Xa xa Trăm dặm, chỗ Thư Châu Đạo Tề môn tụ tập lập tức trở nên rối ren, tiếp theo liền có một bóng người bay nhanh ra.
Văn Huyền Tử thầm thở phào nhẹ nhõm, lập tức cao giọng phân phó nói:
- Châu Thiên Chấn môn trên dưới, theo lão phu ta xuất trận. Bất kể thắng thua, ai cũng đều được nhận một vạn linh thạch. Thần Châu môn Ninh Viễn, dẫn môn hạ đệ tử về tụ tập nhân thủ.
Văn Bạch Tử sai hết đệ tử tinh trong môn, Văn Huyền Tử lại muốn dẫn một tiểu tiên môn xuất chiến. Tu sĩ Hạ Châu đều không thể nào tin được, nhìn về phía chỗ đám người Thiên Chấn môn.
Vào nháy mắt nghe thấy truyền lệnh, hơn năm mươi người của Thiên Chấn môn trố mắt đứng đực tại chỗ, ai nấy thần sắc khó xử. Thiết Thất và Hồ lão đại cũng trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác nhìn nhau. Uy danh của Nhà mình hiển hách tới vậy à? Cao nhân Hóa Thần đánh nhau đều phải các huynh đệ ra trợ quyền? Bất kể thắng thua đều có một vạn linh thạch. Kiếm chắc không lỗ.
Ngây thơ đám người Thiên Chấn môn đang ngơ ngẩn, Thần Châu môn đã phái người tới thúc giục.
Ánh mắt Thiết Thất và Hồ lão đại chạm nhau, lập tức đều nghiến răng nghiến lợi hừ một tiếng, không hẹn mà cùng gắt gỏng:
- Con mẹ nó...
Mà không đợi hai người bọn họ hạ lệnh, mấy chục đệ tử Kim Đan đã hai mắt sáng rực, lộ ra vẻ hung ác, còn ầm ĩ hò hét: Giết người, đoạt bảo, cướp linh thạch. . .