Đại chiến nổi lên, Thiên Chấn môn dốc toàn bộ lực lượng, sớm đã chạy tới chỗ của phe Hạ Châu. Hơn năm mươi người đứng xen lẫn với nhau, lờ mờ tự thành trận thế, ai nấy ma đao soàn soạt, đằng đằng sát khí. Thiết Thất và Hồ lão đại Tối hôm qua còn như nước với lửa, lúc này lại giống như sói chụm đầu thì thầm to nhỏ, giống như một đôi thân huynh đệ.
Đóng cửa lại thì nội chiến, mở cửa ra thì mũi đao hướng ra ngoài, đây chính là diễn xuất nhất quán của Thiên Chấn môn. Không ai nói đạo lý lớn, cũng không ai cố ý sai khiến, môn phong ước định mà thành từ lúc lập phái cho tới bây giờ, càng được phát dương quang đại trên tay Thiết Thất và Hồ lão đại.
- Con mẹ nó, tình hình hôm nay không đúng!
Hồ lão đại thần sắc hồ nghi quan sát chung quanh, lẩm bẩm:
- Theo lệ thường ngày trước, tu sĩ Nguyên Anh các nhà sẽ đọ sức trước một phen, sau đó chính là tu sĩ Kim Đan chém giết hỗn chiến, tiền bối Hóa Thần ít lộ diện.
Nói xong, này quay đầu hỏi:
- Thiết Thất, ngươi nói thử xem hôm nay là thế nào.
Phía Hạ Châu, tám chín ngàn tu sĩ tụ tập trên một mặt biển mấy trăm dặm. Lúc ban đầu vốn là không nhiều người như vậy, chỉ là sau khi Trọng Tôn Đạt chết, tu sĩ Nhung Châu lấy Thần Châu môn vi tôn, hiện giờ hai nhà hợp lại một chỗ, có thể nói là thanh thế rất lớn.
Ngoài ra, phiến hải vực vây quanh Vị Ương hải, bảy châu khác mỗi châu thành một trận doanh riêng, nhân số khác nhau. Cho dù là là Bách An môn không tham dự phân tranh tiên môn, lần này cũng dẫn tới hơn hai ngàn người. Ý tứ của Bách Lý Xuyên là không đánh nhau, chỉ xem náo nhiệt thôi, đối với tăng trưởng lịch duyệt và kiến thức cũng không phải không có lợi.
Đúng như lời Hồ lão đại nói, theo như tình hình trước đây, nên có người chủ sự của các nhà xuất môn chào hỏi một tiếng, tiếp theo liền có thể giết người kiếm linh thạch. Mà hôm nay, cao nhân Hóa Thần rất ít lộ diện lại đột nhiên hiện thân.
Thiết Thất trợn mắt, bực mình nói:
- Lão tử làm sao mà biết được!
Hồ lão đại khinh thường hừ một tiếng về phía hắn, vươn tay ra gãi râu quai nón trên má, lại quay sang cười khằng khặc nói:
- Nếu tiền bối cao nhân đến quyết đấu một hồi, mới đúng là con mẹ nó được đại khai nhãn giới.
Lúc hai người này đang nói chuyện, trên mặt biển có một bóng người lăng không bay đến, chính là Thần Châu môn Văn Huyền Tử. Đối mặt với mấy vạn tu sĩ ở trăm dặm xung quanh, hắn thần quang nội liễm, khí độ thong dong, cao giọng nói:
- Cho đến ngày nay, thắng bại chưa có kết quả, có trái với ước nguyện ban đầu của đại chiến.
Trong giọng nói của hắn có mang huyền công, mọi người ở đây đều nghe thấy rất rõ ràng. Hắn vuốt râu nói:
- Thiên hạ không thể an bình, đều là tại duyên cớ Cửu Châu minh chỉ còn trên danh nghĩa. Vì kế hiên tại, cần phải nhận quyền bính, lập quy củ, trọng chỉnh trật tự, lại vừa nhất lao vĩnh dật tiêu trừ phân tranh, trả lại nhạc thổ cho tiên đạo ta.
Đúng vào lúc này, lại mấy bóng người xuất hiện trên mặt biển rộng lớn, phân biệt là Thiên Đạo môn Tùng Vân tán nhân, Lục Thần môn Âm Tán Nhân và Mặc môn Mặc Cáp Tề.
- Ác chiến lâu ngày, chung quy cũng không phải là thượng sách.
Đứng cách nhau vài dặm, Tùng Vân tán nhân phụ họa một câu, lúc này mới rất tùy ý cười hỏi:
- Văn Huyền Tử đạo hữu, không biết ngươi có ý với vị trí Minh chủ không?
Thấy Tùng Vân tán nhân nói như vậy, Mặc Cáp Tề có chút bất ngờ. Hắn nhìn Văn Huyền Tử, hơi do dự một thoáng rồi vẫn nói theo:
- Mặc môn ta vô tình với vị trí minh chủ, nhưng lại không muốn bị người khác khi dễ.
Âm Tán Nhân cười âm hiểm nói:
- Tùng vân đạo hữu tu vi cao cường, ân oán rõ ràng, chính là nhân tuyển số một cho vị trí minh chủ Cửu Châu.
Ba người này hiện thân chính là chuyện trong dự kiến, nhưng những lời nói ra lại khác nhau. Văn Huyền Tử cười lạnh lùng, chắp tay với đối phương. Thấy mấy vị khác chưa lộ diện, hắn hơi trầm ngâm, nghiêm mặt nói:
- Thần Châu môn ta chỉ cầu thiên hạ an bình, tuyệt không có suy nghĩ không an phận!
Hắn quay sang xung quanh, cao giọng nói tiếp:
- Tiên đạo chí tôn cường giả, mới có thể là minh chủ Cửu Châu!
- Lời nói của Văn Huyền Tử đạo hữu rất đúng! Từ xưa đến nay đều lấy cường giả vi tôn!
Tùng Vân tán nhân vuốt râu cười to, nói:
- Hiện giờ, tiên môn thiên hạ đều tề tụ ở đây, vậy sẽ do chúng ta đánh một trận định minh chủ, thế nào?
Văn Huyền Tử thoải mái cười nói: Ta cũng có ý này! Các nhà chết thảm trọng, lại ân oán chưa tiêu, thắng thua khó định, có sớm ngày quyết ra minh chủ, mới có thể khiến Cửu Châu ta nhất thống, tiên môn cùng hưởng thái bình! Có điều...
Hắn hướng về phía xa xa, nói:
- Việc này rất trọng đại, há có thể do bốn nhà chúng ta độc quyền lộng quyền.
Cửu Châu minh lúc đầu do các đại tiên môn thay phiên làm. Trước mắt phải động đao động thương mới có thể quyết ra vị trí minh chủ, nhưng vẫn không thể thiếu sự đồng ý của tu sĩ Hóa Thần các nhà. Nếu không minh chủ này sẽ là thùng rỗng kêu to.
Tùng Vân tán nhân hiểu ý, cao giọng nói:
- Sau khi Trọng Tôn đạo hữu thân vẫn, Cửu Châu ta còn có tám vị đồng đạo Hóa Thần. Mà nhà ai vô tình với vị trí minh chủ thì cứ đứng ra giải thích, không cần phải trốn trốn tránh tránh.
Cùng lúc đó, xa xa đột nhiên truyền đến một tiếng hừ lạnh.
- Hừ! Xin hỏi chư vị, nhà ai có ý tranh đoạt vị trí minh chủ, nhà ai thì nguyện quy ẩn núi rừng?
Theo tiếng, Đạo Tề môn Văn Bạch Tử xuất hiện trên mặt biển, trên mặt còn mang theo nụ cười lạnh. Chân Võ môn Công Dương Lễ và Công Lương môn Công Lương Tán theo sau đi tới, một người khí thế uy nghiêm, một người thần sắc buồn bực, tâm sự khác nhau. Bách An môn Bách Lý Xuyên thì chầm chập lướt qua đám người, trên nét mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Thấy bốn người này cuối cùng cũng hiện thân, Văn Huyền Tử cười ôn hòa. Hắn chắp tay nói:
- Vị trí minh chủ liên quan đến truyền thừa của Cửu Châu tiên môn...
- Văn Huyền Tử, không cần nhiều lời, ta hỏi ngươi...
Không đợi Văn Huyền Tử nói hết lời, Văn Bạch Tử khinh thường ngắt lời:
- Ngươi có tham dự tranh đoạt vị trí minh chủ không?