- Ngươi không ngại thì lấy ra thêm một vạn linh thạch để trấn an các huynh đệ đi, thế nào?
Thiết Thất trừng mắt, quát:
- Hồ lão đại, ngươi biết rõ Thiên Chấn môn ban thưởng thế nào, không ai lén nuốt linh thạch cả, vì sao cứ bắt lão tử phải xuất tiền túi?
Ngực hắn phập phồng lên xuống, gằn giọng nói:
- Nếu ngươi mượn cơ hội sinh loạn khiến đồng môn tương tàn, chính là là trái với ước pháp tam chương của Lâm trưởng lão! Đến lúc đó, không ai cứu được ngươi đâu.
Năm đó khi Hồ lão đại tìm tới Thiên Chấn môn xin nương tựa, từng dâng một tín giản, trong đó nhắc tới ước pháp tam chương của Lâm Nhất. Một là không được đồng môn tương tàn, hai là không được gian dâm cướp bóc, lạm sát kẻ vô tội, ba là không thể tự dưng gây thị phi gây họa cho sư môn, nếu ai ngỗ nghịch thì phải chết!
Vì thế, Thiết Thất lúc này mới yên tâm thu Hồ lão đại vào cùng nhóm. Mà mỗi khi đối phương rục rịch, hắn liền lôi Lâm Nhất ra. Ai ngờ vị Lâm trưởng lão kia nhiều năm không thấy bóng dáng, biện pháp này dần dần mất tác dụng.
Hồ lão đại ngẩn ra, lập tức cười khằng khặc nói:
- Kỳ hạn trăm năm đã qua, cho dù là Lâm trưởng lão cũng không làm gì được ta! Vả lại người đã qua Tiên Vực, ai còn nguyện ý quay lại! Mà Thiên Chấn môn có hôm nay, công của ta không thể không tính.
Lâm Nhất từng gieo cấm chế thần hồn trăm năm cho nhóm tu sĩ Kim Đan hắn, hiện giờ thời hạn đã qua, không cần phải lo.
Nghĩ đến đây, Hồ lão đại càng đắc ý. Nhìn Thiết Thất nhân đơn thế cô, hắn giả vờ giả vịt nói:
- Ta vốn định dẫn theo các huynh đệ tự lập môn hộ, lại khó có thể vốn bỏ tình cảm trăm năm với Thiên Chấn môn.
Hắn nói xong lại vênh váo tự đắc, xoay người sang chỗ khác, phân phó cho mọi người:
- Đi nghỉ đi, đợi ngày sau chém giết, Hồ tử ta nhất định sẽ không để các huynh đệ chịu thiệt!
Trong lúc này, Hồ lão đại không coi ai ra gì mở túi Càn Khôn rồi thuận tay ném đi, bảy ngàn linh thạch trong chớp mắt liền bị người bên cạnh tranh nhau hết. Hắn còn không quên quay đầu cười lạnh khiêu khích, trong sự tiền hô hậu ủng nghênh ngang mà đi.
Thiết Thất Sắc mặt tái mét đứng đờ tại chỗ, trong mắt hung quang chớp động, mặt giật giật. Qua hồi lâu hắn mới thả lỏng thiết quyền đang nắm chặt, khớp hàm vẫn còn nghiến răng rắc. Mà hơn mười tu sĩ Kim Đan tức giận bất bình đứng bên cạnh hắn thì đều cả người toàn sát khí, cũng tùy thời muốn liều mạng.
Sau một thoáng, Thiết Thất xoay người bước về phía bên kia của tiểu đảo. Đợi sau khi hơn mười đệ tử đến bên cạnh, hắn thuận tay bày ra một đạo trận pháp, đặt mông ngồi xuống đất, chửi bới nhóm người ở xa xa:
- Hồ lão đại, lão tử thế bất lưỡng lập với ngươi.
Sư phụ tức giận, đệ tử cũng nhục theo. Hoàng Toàn sắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Giết con mẹ nó đi.
Một tu sĩ Kim Đan mày nhỏ mắt nhỏ ghé tới, âm trầm phụ họa:
- Hồ lão đại người đông thế mạnh, chúng ta không ngại xóa bỏ vây cánh, chặt tay chân. Chỉ cần như vậy, sư phụ mới có thể thoải mái.
Hoàng Toàn nghĩ nghĩ, gật đầu chấp nhận, quay sang nói với Thiết Thất:
- Sư phụ, Tề Nhã nói không sai, đệ tử ngày mai sẽ âm thầm xuống tay, hạ độc thủ.
Tề Nhã chính là đệ tử thứ hai của Thiết Thất, trước mắt đã là tu vi trung kỳ Kim Đan trung kỳ. Thấy mưu kế của mình được Hoàng Toàn công nhân, hắn vuốt chòm râu thưa thớt, càng lộ vẻ âm độc nói:
- Sau khi giết Hồ lão đại rồi lặng lẽ quay về sơn môn, trảm thảo trừ căn, để tuyệt hậu hoạn.
Hoàng Toàn ma quyền sát chưởng, vội vàng nói:
- Hừ hừ! Kế này rất diệu! Đến lúc đó Thiên Chấn môn vẫn là thiên hạ của huynh đệ ta!
Thiết Thất có chút kinh ngạc nhìn hai người kẻ xướng người hoạ này, lại nhìn xung quanh. Một đám đệ tử còn lại cũng đều vẻ mặt quỷ dị và tà khí, bộ dạng giống như lúc giết người phóng hỏa cướp tài hại mạng.
Thiết Thất hai mắt trợn trừng, cơn tức càng tăng lên. Diệu kế? Giết sạch mọi người rồi, chẳng phải là khiến cho Thiên Chấn môn đoạn tử tuyệt tôn à! Hắn giơ tay lên muốn đánh, lại há miệng mắng:
- Cút con mẹ ngươi đi.
Hoàng Toàn và Tề Nhã đang chờ được khen ngợi, nào ngờ lại ăn một trận mắng. Hai người không sợ mà ngược lại còn cười hắc chắc, vừa tránh né vừa miệng nói sư phụ tha mạng. Những người còn lại thấy thế, sát khí trên người đều từ từ tan đi.
Hai đệ tử vẫn là loại trâng tráo như vậy, Thiết Thất bực mình nhổ một ngụm nước bọt, cũng không quên giáo huấn:
- Lão tử mà muốn giết Hồ lão đại thì hắn há có thể sống đến ngày nay à! Có điều....
- Hắc hắc! Lão nhân gia ngài muốn giết Hồ lão đại, cũng chẳng khác gì giết gà ngói chó đất cả!
Tề Nhã lại ghé tới, mặt mày tươi cười, ra sức nịnh hót:
- Có điều lão gia ngài vẫn nhớ lời nhắc nhở của Lâm trưởng lão, lấy sơn môn làm trọng!
Hoàng Toàn mặt cũng không hề còn vẻ cừu hận, mà cười ngây ngô nói:
- Sư phụ, khi nào thì Lâm trưởng lão quay lại? Nghe nói hắn năm đó ở trong tiên cảnh rất là uy phong, danh chấn Cửu Châu. . .
Có hai đệ tử nói chêm chọc cười, Thiết Thất không nổi giận được nữa. Nhắc tới Lâm Nhất, hắn không khỏi dài thở dài một tiếng. Ngươi rốt cuộc đã chết chưa? Chết sạch rồi thì lão tử có thể an tâm đối phó Hồ lão đại; mà nếu ngươi chưa chết thì cũng nên trở về một chuyến đi.
...
Khi mặt trời nhô lên, Vị Ương hải yên lặng một đêm lại trở nên sôi trào. Mấy vạn tu sĩ xông tới mặt biển, sát khí hỗn độn bao phủ thiên địa.