Lời nói trước của Lâm Nhất chỉ có một câu. Hắn muốn Xuất Vân Tử đối xử tử tế với La gia, cũng khi lên đường thì dẫn mình theo. Về phần song tu với chấp chưởng Thần Châu môn, hắn một mực tránh không nhắc tới.
Đối với điều này, Xuất Vân Tử giống như đã có đoán trước, không cần suy nghĩ đáp ứng ngay. Văn Tâm ở bên cạnh lúc này mới như nhận ra gì đó, thầm giận sư bá rất nhiều, không khỏi đánh giá cao đối với người đó.
Có lẽ là không còn tâm sự, Xuất Vân Tử tươi cười rạng rỡ hoàn toàn không còn bộ dạng của trưởng bối. Hắn lúc thì nói về chuyện thú vị ít người biết, lúc thì trêu chọc Lâm Nhất, khiến cho Văn Tâm cũng thoải mái hơn nhiều.
Có điều Lâm Nhất lại vẫn luôn chỉ cười nhạt, không yên lòng. Nhìn Xuất Vân Tử vui cười tức giận mắng chửi đều thành văn chương trước mắt, nhớ tới đủ chuyện đã qua, hắn chỉ cảm thấy rượu trong Tử Kim Hồ Lô có tư vị khác.
Năm đó tu sĩ béo luyện khí đó, trong đức hạnh lười biếng gian xảo mang theo mấy phần cẩn thận. Tên này đáng khinh mà đáng thương, ti tiện mà vô sỉ, khiến người ta khó phân biệt thật giả và khinh thường không thèm bận tâm. Ai ngờ thời quá cảnh thiên, tục nhân ngày xưa trở thành một tiền bối bí hiểm, trong lúc đàm tiếu lại khống chế tất cả tự nhiên. Có lẽ còn muốn đùa bỡn toàn bộ Cửu Châu trong lòng bàn tay. Ngoài ra, hắn tàng hình biệt tích nhiều năm, vừa khôi phục tu vi, lại vào lúc tiên môn đại chiến lặng lẽ tới Vị Ương hải.
...
Vị Ương hải ở sâu trong đại hải được tứ châu bao quanh, rất hiếm bóng người, cực kỳ hẻo lánh. Mà hiện giờ phiến hải vực này lại thành địa phương náo nhiệt.
Trên một hòn đảo không lớn, tụ tập tu sĩ Thiên Chấn môn đến từ Hạ Châu. Mà hơn năm mươi người này lại lờ mờ chia làm hai nhóm, đều chiếm một khối địa bàn riêng trên đảo, có vài phần tư thế nước giếng không phạm nước sông.
Mặt trời ngả về tây, cảnh sắc của Vị Ương hải tháng mười không tồi. Mà những tu sĩ trên đảo nhỏ không có nhã hứng thưởng cảnh, đều túm năm tụm ba uống rượu ăn thịt, thỉnh thoảng có tiếng cười to càn rỡ vang lên.
Hoàng hôn buông xuống, hai bóng người từ trên không hạ xuống. Mọi người đang ăn uống lập tức hai mắt tỏa sáng, ai nấy nhảy lên hô to gọi nhỏ, Thiết trưởng lão tới rồi, Hồ trưởng lão tới rồi, linh thạch tới rồi...
Hai bóng người hạ xuống đảo nhỏ, lườm đối phương một cái, lúc này mới tách ra. Mọi người vội vàng vây tới, ai nấy thần sắc chờ mong.
Người vẻ mặt hung tợn là Thiết Thất, cầm túi Càn Khôn trong tay giơ lên cao, xung quanh rơi vào yên tĩnh. Mặt chữ điền râu rậm đi cùng hắn là Hồ lão đại, khinh thường hừ một tiếng, kỳ quái nói:
- Có chuyện thì nói mau, có rắm thì đánh mau, mau mau chia linh thạch cho các huynh đệ cho xong việc đi! Đừng có kệch cỡm, giống như đàn bà thế.
Hồ lão đại vừa dứt lời, tiếng cười vang nổi lên bốn phía. Hắn dương dương tự đắc, không nhịn được khặc khặc cười quái dị.
Thiết Thất hừ một tiếng, không có thứng thú nói chuyện. Hắn hơi bình tĩnh lại, trầm giọng nói:
- Hôm nay thu hoạch, đổi lấy được bảy ngàn linh thạch, chúng ta mỗi người một trăm, còn lại thì để ngày khác rồi nói. Hoàng Toàn.
Hắn bực mình ném túi Càn Khôn về phía một người bên cạnh, mắng:
- Con mẹ nó chia linh thạch ra, nếu ai ngại ít thì không cho viên nào.
Nói xong hắn nhấc chân bỏ đi, chỉ muốn được yên tĩnh một lát.
Hoàng Toàn là mãng hán râu rậm đã có có tu vi Kim Đan trung kỳ. Hắn không dám chậm trễ, cầm túi Càn Khôn đi về phía mọi người, ai ngờ chưa hồi thần, hai tay đã trống trơn. Hắn vừa lo vừa giận nhưng lại không dám phát tác, đành phải quay người bước trở lại, hô:
- Sư phụ, Hồ trưởng lão hắn...
Thiết Thất bất đắc dĩ dừng bước, đột nhiên xoay người lại.
Ngoài hơn mười trượng, ba, bốn mươi tu sĩ vây quanh lại với nhau, Hồ lão đại ở giữa cười gằn giơ túi Càn Khôn trong tay lên, chất vấn:
- Ngày khác rồi nói là thế nào? Ngươi không phải là muốn lén nuốt linh thạch chứ.
Thấy thế, mọi người ở bên cạnh thừa cơ đánh trống reo hò.
- Hắc hắc! Ai dám lén nuốt linh thạch, các huynh đệ không đồng ý.
- Hồ lão đại, ngươi cứ chia linh thạch là được.
- Giết một tu sĩ Kim Đan chỉ có lợi ích một trăm linh thạch, thật là con mẹ nó quá keo kiệt.
- Tu sĩ Nguyên Anh giá không tồi, nhưng ngươi giết được sao.
- Vị huynh đệ này, ngươi hay biết thấy đủ đi! Nhớ ngày đó, khi vào nhà cướp của còn thấp tha thấp thỏm; hiện giờ, mọi người đều làm hoạt động giết ngoài sáng cướp ngoài sang, thật sự là rất thống khoái.
- ....
Bóng đêm đậm dần, trên tiểu đảo vẫn không thể yên tĩnh. Nhóm Hồ lão đại người đông thế mạnh, khí diễm kiêu ngạo. Mười người đối diện hắn thì thái độ hung dữ, không chút yếu thế.
Tình cảnh này, khiến Thiết Thất giận không thể át mà lại đành bất lực. Lúc mới đến, Hồ lão đại này cũng coi như là nhu thuận, mà chưa qua bao lâu liền lộ ra bộ mặt thật. Khi sư phụ bỏ mình, Lâm Nhất không biết đi đâu, người này càng càn rỡ, không chỉ muốn độc bá Đoạn Ngọc phong, còn suốt ngày nghĩ cách đuổi Thiết Thất hắn ra khỏi nhà.
- Lão tử tự thấy đối đãi với các huynh đệ không tệ.
Thiết Thất cố nén lửa giận, trầm giọng nói:
- Thiên Chấn môn căn cơ còn thấp, sống rất quẫn bách, ngươi và ta lúc này mới ra biểu cầu tài! Một trăm linh thạch vừa rồi không nhiều lắm, có chút ít còn hơn không. Chỉ cần đồng tâm hiệp lực, ngày sau chắc chắn sẽ có thu hoạch nhiều hơn.
Lần này tới hải Vị Ương hải, các châu đều sai phái dũng mãnh chi sĩ. Thần Châu môn triệu tập nhân thủ, đồng thời còn ưng thuận mức thưởng. Giết một tu sĩ Kim Đan của đối phương có thể được thưởng một vạn linh thạch. Nếu trảm sát tu sĩ Nguyên Anh của đối phương thì có thể đạt được trọng thưởng cao tới mười vạn linh thạch. Mà giết chóc vô tình, các môn các phái và tán tu phải lượng sức mà làm.
Thiên Chấn môn của cải ít, các tu sĩ xuất thân tán tu đều không giỏi kinh doanh, dần dần thu nhập ít mà chi tiêu thì nhiều. Vừa hay gặp tiên môn đại chiến, không những được quang minh chính đại giết người đoạt bảo, còn có thể có được sự ban thưởng của Thần Châu môn, có thể nói là cơ hội khó tìm, Thiết Thất và Hồ lão đại liền dẫn người kích động chạy tới đây.
Có điều, trong hỗn chiến giữ mạng đã không dễ, muốn giết người kiếm linh thạch lại khó càng thêm khó. Ngày ác chiến Hôm nay, thu hoạch không tốt.
- Ha ha! Thiết Thất Thiết sư huynh, ngươi đừng có dông dài, chỉ một trăm linh thạch thì thật sự có lỗi với sự vất vả chém giết của các huynh đệ...
Không đợi Thiết Thất nói hết, Hồ lão đại cười ha ha cắt ngang lời hắn, không khỏi có ác ý nói: