Mang theo nụ cười ấm áp, Công Dã Bình đi về phía Dư Hành Tử. Sau lưng còn có hai tên trưởng lão Kim Đan hậu kỳ.
- Mới vừa rồi trưởng lão nói chuyện có thể nói là nói năng có khí phách, làm người ta sâu sắc thấu hiểu! Chỉ có điều, ta có chuyện muốn nói...
Công Dã Bình chắp tay với Dư Hành Tử một cái, thấy vẻ mặt nghi hoặc của đối phương, y cười cười, sau đó nhìn khắp bốn phía, lúc này mới không nhanh không chậm nói tiếp:
- Truyền thừa trên người Lâm Nhất là của Huyền Thiên môn, nhưng cũng là đại sự mở Huyền Thiên điện của Hắc Sơn tông ta. Cố nhiên, Huyền Thiên môn sẽ không bỏ qua người này, chuyện có thể dễ dàng hiểu được. Nhưng Hắc Sơn tông ta cũng muốn bắt được tiểu tử này, cũng nhất định phải được.
- Ngươi định thế nào?
Dư Hành Tử nhíu mày, cầm râu dài dài trầm tư một chút, lập tức mí mắt khẽ đảo, lên tiếng hỏi ngược lại.
Công Dã Bình cười ha ha, nói:
- Hai nhà chúng ta không ngại hợp tác một lần, tới cùng đối phó với tiểu tử này. Sau đó thực hiện mong muốn của mỗi bên há lại không phải sẽ tiện hơn sao?
Hai đại tiên môn muốn liên thủ đối phó với một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ vẫn chưa làm người ta cảm thấy buồn cười. Cần biết, trước khi cấm chế của Huyền Thiên điện được giải trừ, ai cũng tưởng Lâm Nhất không có cách nào.
Công Dã Bình có chỗ dựa vững chắc là người cha có tu vi Nguyên Anh, nói tới nói lui đương nhiên là vô cùng phấn khích. Nếu như trước đó biết trước được rồi bắt tiểu tử kia thì còn phải làm thế này sao? Một người có thể tiến vào cấm chế của tiên cảnh không chút trở ngại nào, tìm được bí kíp tiên gia trong Huyền Thiên điện sẽ không phải một việc khó. Lâm Nhất này là một bảo bối, Hắc Sơn tông y sao có thể để vuột cơ hội tốt thế này được!
Bản thân Dư Hành Tử là một nhân vật đã thành tinh, tâm tư của Công Dã Bình đương nhiên là không thể gạt được ông ta. Việc này nếu đặt ở trước đó, ông ta chắc chắn sẽ kiên quyết không theo.
Sau khi trầm ngâm một chút, Dư Hành Tử nặng nề gật đầu, nói:
- Theo như nhu cầu, sau đó sẽ thực hiện mong muốn của mỗi bên. Một lời đã định!
Chỉ mới nói ngắn ngủi vài câu, hai đại tiên môn đã hợp tác, cũng muốn cùng nhau quyết định vận mệnh của Lâm Nhất. Trong cấm chế, Lâm Nhất thở dài, không nhịn được mà bắt đầu cười lạnh lắc đầu, lên tiếng nói:
- Ngoài Huyền Thiên cảnh có bao nhiêu tu sĩ bị Hắc Sơn tông hãm hại, nửa đường chặn giết, đã có bao nhiêu tu sĩ Huyền Thiên môn chết trong tay Hắc Sơn tông. Vì một tiểu tử đê tiện như ta, có người không để ý tới chuyện đồng môn bị giết, lại đi kết giao với cừu địch. Ha ha! Thực sự là chuyện cười lớn nhất trong thiên hạ! Khi sư diệt tổ, bán đứng sư môn cũng chỉ đến thế mà thôi!
Những câu này nói rất khó nghe, nói gan lớn, nhưng cũng là nói thật. Chỉ có điều, Lâm Nhất không chỉ nghiêm khắc mắng Dư Hành Tử một trận, cũng đã hoàn toàn đắc tội với Hắc Sơn tông. Bị đám này đặt lên thớt rồi, hắn nào còn quan tâm được quá nhiều chuyện như thế nữa.
Trên sân rộng, những tu sĩ từng chịu Hắc Sơn tông quấy nhiễu không còn nhiều lắm. Cố nhiên, lời nói của Lâm Nhất cũng không có ai phụ họa. Thấy thế, Công Dã Bình yên lòng, cười ha ha, nói:
- Tiểu tử ngươi, không có chứng cứ rõ ràng sao có thể nói lung tung như thế được?
Y lại chuyển hướng nhìn bốn phía, thần thái bình thường nói:
- Tiên môn to lớn, khó tránh khỏi tốt xấu lẫn lộn. Có hai ba tên vong nghĩa trục lợi cũng là chuyện bình thường, chư vị đừng nên nghe lời nói bậy nói bạ từ một phía của hắn.
Còn gương mặt của Dư Hành Tử lại xấu hổ, da mặt vừa đen vừa đỏ, chỉ trong chốc lát đã thành màu đỏ tím. Mưu đồ có liên quan tới Hắc Sơn tông, ông ta không phải hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ là, trước khi chưa có chứng cứ rõ ràng, đi đắc tội với một tiên môn có tu sĩ Nguyên Anh trấn giữ không phải là chuyện mà một tu sĩ thức thời nên làm.
Thấy lời mình nói ra không có ai để ý, Lâm Nhất bất đắc dĩ lắc đầu, rồi lại ngưng mắt nhìn lại.
- Ta ở nửa đường bị tu sĩ của Hắc Sơn tông truy sát! Đám bọn chúng có nói rằng, phàm là người không gia nhập vào Hắc Sơn tông, giết không tha!
Lan Kỳ Nhi chậm rãi đi ra khỏi đám người, vẻ mặt nghiêm túc. Vẻ mặt của Công Dã Bình ngẩn ra, lập tức hai mắt tỏa sáng, sắp sửa mượn cơ hội tiến lên hàn huyên, lại nghe thấy có người nói chuyện, y không khỏi chau chân mày xoay người lại.
- Bọn ta ở trên đường cũng bị tu sĩ của Hắc Sơn tông truy sát...
Ngọc Lạc Y dẫn cả Mộc Thiên Viễn, hai người cùng nhau đi ra, chắp tay nói với Yến Khởi, sắc mặt của người sau thoáng chốc đã trầm xuống.
- Ha ha! Bị người ta đuổi giết còn có thể trốn đến đây sao? Không phải đang chê cười đệ tử của Hắc Sơn tông ta vô dụng ư?
Công Dã Bình cười ha hả mở hai tay ra, tỏ vẻ bản thân vô tội. Chỉ có điều ánh mắt của y lại lướt qua đám tu sĩ của Hắc Sơn tông, trong thần sắc nhiều thêm một phần lãnh ý.
- Thịnh Truyền Chi là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, Mạc Chi Dư và Chu Ất là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, một đường đuổi giết bọn ta, đuổi theo không được thì đã chết rồi, đây không phải một đám vô dụng thì là cái gì?
Lâm Nhất cười khẩy nói. Lúc lời nói của hắn vừa dứt, đám người của Hắc Sơn tông truyền tới từng trận rối loạn tưng bừng, làm ánh mắt của Công Dã Bình phát lạnh, lập tức thần sắc như trước, nói: