- Thật là một chuyện đáng cười! Chẳng phải vẫn luôn nói đại đạo tự nhiên, vạn pháp quy tông sao! Ngươi thật uổng khi đã sống bao nhiêu năm như vậy, chưa phân tốt xấu đã xuất thủ đánh lén một vãn bối như ta chưa nói tới, còn vô cớ làm nhục sư môn của ta, ngươi dựa vào cái gì hả? Da mặt dày sao? Ngươi không biết xấu hổ sao?
Dư Hành Tử há hốc mồm, chòm râu trực run lên, hai mắt trợn tròn, một câu cũng không nói được. Mà khí thế quanh người ông ta lại đang từ từ dâng lên, ý giận ngút trời lan tràn khắp nơi.
- Ta tới Đại Hạ mới được hai năm hơn. Công pháp ta tu tập không liên quan gì tới Chính Dương tông. Bắt nạt ta tuổi nhỏ lực yếu thì cứ tới là được. Nếu muốn làm nhục sư môn trước kia của ta, chỉ cần tại hạ còn một hơi thở, kiên quyết không cho phép!
Lâm Nhất nói rồi móc Lang Nha kiếm ra, dựa vào nó chậm rãi đứng dậy.
- Hay cho một tiểu tử miệng lưỡi bén nhọn! Lão phu lười lắm mồm với ngươi, còn sợ ngươi lật trời hay sao!
Một cơn giận cuối cùng thở hổn hển phát tác, ông ta đen mặt nhìn mọi người, nói:
- Dư Hành Tử ta hôm nay nói thẳng một lời! Ta không đội trời chung với tiểu tử này, không cho người ngoài nhúng tay vào! Nếu không chính là kẻ địch của Huyền Thiên môn! Còn nữa...
Dư Hành Tử có ý riêng nói với Yến Khởi:
- Tiểu tử này đã nói không có liên quan gì tới Chính Dương tông rồi, Huyền Thiên môn ta cũng sẽ không làm khó các người, nhưng cũng không cho phép các ngươi bao che dung túng...
- Việc này đương nhiên không có liên quan gì tới Chính Dương tông ta rồi! Chỉ có điều trước khi chưa làm rõ chân tướng, Lâm Nhất vẫn là đệ tử của Chính Dương tông ta!
Đối mặt với đe dọa của Dư Hành Tử, Yến Khởi tỏ ra không để ý, lời nói ra khá có trách nhiệm. Tay gã vuốt râu xanh, nhìn Lâm Nhất đang ở trong cấm chế, cất giọng:
- Tiểu tử ngươi có dũng khí đấy! Chỉ bằng vào những lời ngươi vừa nói, vẫn có thể xem là đệ tử của Chính Dương tông...
- Hắn vốn dĩ là một tên tiểu tạp chủng ngoại lai...
Mắt thấy Lâm Nhất không còn đường để trốn, Tiển Phong vui sướng bộc lộ hết trong lời nói, không nhịn được mắng một câu, không ngờ trước mắt lóe lên một tia kim quang, trong lòng gã giật mình, lúc đang muốn né tránh, một con kim long biến thành bàn tay đã đánh qua.
- Ngươi muốn làm gì?
Tiếng hét phẫn nộ của Dư Hành Tử vang lên, sau đó chính là một tiếng bốp rõ ràng, chỉ thấy Tiển Phong trúng một cái tát không nhẹ không nặng, bưng quai hàm ngã bay ra ngoài.
- Trước khi ngươi dạy đệ tử môn hạ của ta, ta xuất thủ dạy dỗ đám vãn bối của ngươi trước đã, chẳng qua là có qua có lại mà thôi!
Lúc đang nói chuyện, một con kim long bay về tới cánh tay của Yến Khởi, mất tăm mất tích. Chỉ trong chớp mắt đã đánh Tiển Phong một cái bạt tai, đợi lúc mọi người có mặt thấy rõ thì người bị đánh đã bò trên mặt đất rồi.
Nhìn thấy Dư Hành Tử muốn phát tác, Yến Khởi lơ đễnh hừ một tiếng, nói:
- Thương thế của Lâm Nhất là do ngươi gây nên cũng có nguyên nhân, ta giáo huấn vãn bối của ngươi không phải cũng có duyên cớ hay sao? Trưởng bối đang nói, một tên vãn bối dám ở một bên lắm mồm, không phải cần ăn đòn thì là cái gì?
Lời nói của Dư Hành Tử sắp nói ra bị Yến Khởi chặn họng. Ông ta lắc lư ngón tay, tức giận phất tay áo một cái, giọng căm hận nói:
- Cũng được! Trước khi Huyền Thiên môn ta bắt được tiểu tử kia điều tra rõ tất cả, xin chớ ngăn cản! Nếu không... hừ...
Nhìn thấy đồ đệ vẫn đang bưng quai hàm ngồi dưới đất, Dư Hành Tử mắng:
- Còn không mau cút sang một bên cho ta!
Tiển Phong chỉ đành liên tục lên tiếng trả lời, không ngừng bận rộn bò dậy. Gã không dám tức giận Yến Khởi, chỉ có thể hóa tất cả oán hận thành ánh mắt thâm độc, nhìn chằm chằm tiểu tử đang ngồi cười cợt kia.
Một tát này đáng đánh! Trên thềm đá của Huyền Thiên điện, Lâm Nhất nhếch khóe miệng lên. Lúc này Yến Khởi thoạt nhìn thuận mắt hơn nhiều. Chỉ có điều, ánh mắt của ba tên Hắc Sơn tông kia không bình thường, bọn chúng muốn làm gì sao?