Khi Lâm Nhất đột nhiên hô lên cái tên 'Mộ Vân', xa xa ba vị cao nhân nhìn nhau với thần sắc không hiểu. Mộ Vân là tục danh của Thánh Nữ? Nàng tuổi tác không lớn, vì sao lại có nhiều tình duyên nghiệt nợ, còn câu đáp không rõ và Cửu Mục Thánh Nữ...
Bên ngoài hơn mười trượng, nữ tử kia đã ngưng thật thân hình, chợt vừa thấy không nhận ra có gì kỳ hoặc. Nàng ta bỗng nhiên bị người chỉ mặt gọi tên, vẫn chưa có điều rất kinh ngạc, hoặc là thề thốt phủ nhận, mà ánh mắt lóe lên một cái, nhẹ giọng hỏi ngược lại:
- Làm sao mà biết?
Lâm Nhất hơi chút trầm ngâm, nói ra:
- Mộ Vân, chính là một nữ tu hóa thần bán rượu mà sống. Nàng ta giả vờ xưng La gia hậu nhân nhưng không biết sơ hở trăm chỗ...
- Nha.
Thánh Nữ hưng trí, nói:
- Thật là thú vị, không ngại nói nghe một chút...
Lâm Nhất tự nói:
- Theo ta được biết, « Thiên La cấm » bắt đầu tại thế hệ La Thanh Tử này. Mộ Vân chẳng qua là một kẻ tán tu, sao lại thu được bí mật bất truyền của La gia?
- Cho dù như thế thì sao chứ so sánh nàng với ta?
Thánh Nữ lãnh đạm nói, cười cười.
Lâm Nhất hừ một tiếng, tiếp đó nói:
- Mộ Vân không chỉ nắm giữ « Thiên La cấm » mà cũng am hiểu chỗ tinh túy trong « ngũ hành Chính Nguyên ». ngũ hành diễn biến chi pháp, không có đại thần thông, người không có đại cảnh giới là không thể ngộ. Nàng ta lại vạch trần huyền cơ, lúc đó khiến cho ta nghi ngờ. Phải biết rằng hạng cỡ như La Thanh Tử cũng chưa hẳn khám thấu a...
- Cũng là một câu nói a...
Thần sắc thần nữ như trước, làm ra vẻ việc không liên quan đến mình.
Lâm Nhất đón nhãn quang của Thánh Nữ, nói tiếp:
- Thổ chở vạn vật, ngũ hành phưng thủy. ngũ hành chi nguyên, âm dương làm gốc...
- Thì phải làm thế nào đây...?
Thánh Nữ thoáng nghiêng đầu, thần sắc có chút suy nghĩ.
Lâm Nhất khe khẽ cười nhạt, đáp:
- Như bốn câu chân ngôn trên, chính là chỗ truyền thừa Cửu Mục. Nếu Mộ Vân không phải do ngươi phân thân biến thành, còn có thể là ai Hoàng bà bà hay sao?
- Nếu là truyền thừa Cửu Mục, há có thể cho người ngoài biết được, ngươi...
Thánh Nữ còn chưa dứt lời, hình như có suy đoán nên thần sắc không khỏi trầm xuống.
Hai mắt Lâm Nhất như chùy, gắt gao lưu ý tới thần tình của đối phương, tiếp tục nói:
- Ta bất ngờ gặp gỡ Vũ Tử trong Tử Vi tiên cảnh, trong lúc vô tình luận đến tiên pháp thần thông. Nàng nói nàng chưa bao giờ được truyền thụ, lại có chút tôn sùng trình độ ngũ hành của sư phụ, cũng dùng bốn câu chân ngôn ấy làm chứng cứ...
Hắn chợt ngừng giây lát, lại nói:
- Chỉ có người thông thạo ngũ hành bản nguyên mới đủ tự chế thần thông. Mà giới nội ngoại mười lăm nhà Tiên vực cũng không có cao nhân có cảnh giới như thế, Thánh Nữ ngươi lại chỉ có một người! Ngươi không phải là Mộ Vân kia thì là ai?
Hắn vừa ngước cằm, khí thế đoạt nhân địa, quát:
- Vạch trần khăn che mặt của ngươira đi, thiệt giả thấy rõ ràng...
Thánh Nữ làm như không nghe thấy lời Lâm Nhất đề nghị vạch trần khăn che mặt, yên lặng ngắm nhìn Lâm Nhất. Ánh mắt hắn mê ly, không biết suy nghĩ cái gì. Sau một lát, dường như nàng ta chậm rãi tỉnh lại vậy, thở dài:
- Ngươi nhất gia chi ngôn ( ngôn luận của một nhà) không đủ làm bằng chứng, không cần ta cãi lại. Bất quá...
Nàng thoáng vừa chậm, lại nói:
- Nếu trở thành Mộ Vân cũng không tệ...
Lâm Nhất thấy Thánh Nữ vẫn dùng từ ngữ mập mờ như cũ, không khỏi tâm hỏa tiệm thịnh. Thân phận của đối phương càng quỷ dị, sự an nguy của Vũ Tử càng khiến cho người ta lo lắng! Mà giờ này đối mặt với một Cửu Mục Tiên vực rỗng tuếch thế kia, cùng một phân thân thực làm người ta nghi ngờ mà lại không thể làm gì được...
- Nữ tử kia đáng thương nha! Cho ngươi nhoẻn miệng cười, chết không có gì đáng tiếc...
Thời khắc Lâm Nhất chuyển tâm niệm, chợt nghe nói như vậy, không kìm nổi nhíu mày, quát lên:
- Mặc dù ngươi không chịu tự nhận cũng không đánh mà khai. Câu nói sau của ngươi chỉ có Mộ Vân bản nhân mới biết được...
Câu nói sau là đến từ một đoạn “Ngũ lưỡng kim” truyền miệng của Mộ Vân trong điển cố. Có nói: Ta ngao du tại thế gian trong mười năm, đã từng thấy một gia đình như vậy. Lập gia đình mười năm, người vợ không thấy thoải mái, gặp nam nhân chán ghét mà vứt bỏ, có lòng cưới vợ bé sinh con trai, vì nhà nghèo mà không được như nguyện. Người vợ tự bán làm nô, đổi được năm lượng kim. Nam nhân không nỡ, người vợ khóc không ra tiếng: Vì cầu ngươi nhoẻn miệng cười, chết không có gì đáng tiếc...
Thánh Nữ tỏ ra không hiểu, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất, tự nói:
- Hơn nữa không cần biết ta là ai, ít nhất Mộ Vân ấy cho ngươi thân thể, cho ngươi mạng. Thử hỏi, ngươi dám phủ nhận sao?
Lâm Nhất hơi biến sắc mặt, không kìm nổi lảng tránh ánh mắt.
Lời nói Thánh Nữ ung dung, những câu khiếp tâm hồn người, tiếp lời:
- Mà ngươi không để ý nàng ta lâm chung có nói, xoay người nàng đã quên sạch sẽ. Lâm Nhất, ngươi còn là một nam nhân sao? Đạo tâm ở đâu, ở chỗ nào, đạo nghĩa còn đâu? Có mặt mũi nào mà chấp chưởng Tiên vực...
Lâm Nhất ngầm thở dài, đôi lông mày nhíu lại, lạnh lùng nhìn sang lên tiếng:
- Dùng tình yêu nam nữ phá hủy danh dự ta, dùng sinh tử biệt ly làm hỏng đạo tâm ta, đây cũng là dụng ý ngươi hóa thân Mộ Vân?
Không ngờ Thánh Nữ nhẹ nhàng phun nước bọt, vẻ tức giận lóe lên một cái rồi đi, mang theo giọng điệu khinh thường khinh thường:
- Động một chút là viện cớ vào Mộ Vân, nhìn tưởng đường hoàng kì thực là rất vô sỉ đấy! Khi đó cho dù ngươi có điều nghi ngờ, há có thể nhờ vào đó mà khinh nhờn một tình trung trinh (tình trung thành) của nữ tử?
- Tình trung trinh...
Khóe miệng Lâm Nhất nổi lên nụ cười lạnh, vặn lại:
- Một nữ tử lần đầu gặp người liền nói dối hết lời này đến lời khác, làm sao tới tình trung trinh?
- Lời ấy nghĩ là sao... ?
Thánh Nữ có chút bất ngờ, giương mắt dò xét.
Sắc mặt Lâm Nhất dần dần trầm tĩnh lại, phân trần: