Hoàng bà bà từng nói, hành trình giới ngoại chính là việc làm cuối cùng của bà ta. Trần Tử nói, thiên nhai quá xa, duyên phận quá ngắn; Vũ Tử nói, kiếp sau tương báo...
Lúc đó vẫn không quá lo lắng, mà giờ này xem ra trong lời nói của Hoàng bà bà, Trần Tử, Vũ Tử, không ngờ lại có ẩn chứa ý ly biệt. Nếu thật như thế, ba người ấy muốn tị thế ẩn cư thì nên đi nơi nào?
Ngoài ra, Hoàng bà bà lại nói đang giúp mình. Bà ta cứ nói bừa bãi, một câu ấy ngầm chứa huyền cơ?
Vũ Tử rõ ràng là nhớ lại quá khứ, vì sao không chịu hiện thân gặp nhau, ngược lại cho người ta nhắn gửi một lời kinh tâm động phách? Có biết không, một khắc kia Lâm Nhất thực sợ hãi. Ngươi cố ý trở thành Vũ Tử, ta sẽ không cường cầu. Mà một khi ngươi đã trở thành Kỳ nhi, ta lần nữa nhặt ngàn năm chờ đợi, tuyệt đối không bỏ qua...
Bất quá, Thánh Nữ nói bóng gió nhưng lại không chiến không nghỉ. Nữ tử ấy luôn luôn không rõ khuôn mặt, hư hoảng nhất chiêu như thế, ý muốn là cái gì đây? Cao nhân sau lưng nàng, hay không chính là Tử Tang thượng nhân? Mà đủ loại dấu hiệu biểu lộ, truyền thừa Tiên đế và « Tam Hoàng kinh 》mới là hết thảy mầm tai họa loạn nguyên...
Nỗi lòng Lâm Nhất rối bời, dứt khoát nhắm hai mắt, tử tế hồi tưởng lại mọi chuyện trước sau, cẩn thận thăm dò, từ từ đo lường được. Hắn biết Hạo Độ và Ngọc Thắng oán trách chuyến này lỗ mãng, nhưng mà hắn không dám có điều may mắn. Thật muốn chờ mọi sự đã chuẩn bị, sợ là hết thảy đều đã muộn!
Nữ tử kia nếu cần phải đánh một trận định thắng thua, sao lại bỏ lỡ bất kỳ một cơ hội thủ thắng nào. Như nàng ta nói, nàng ta chỉ hiểu được kết lưới, chỉ còn chờ có người đưa tới cửa...
Lâm Nhất lật bàn tay một cái, lấy Tử Kim Hồ Lô ra giơ lên, rượu như luyện. Hắn hung hăng ực một hớp, chưa chậm khẩu khí bỗng nhiên biến đổi sắc mặt, vội vàng mở hai mắt ra.
Hơn mười trượng bên ngoài, mây mù mờ mịt đột nhiên phiên trào lên. Chỉ trong nháy mắt, một nữ nhân áo trắng che mặt từ đó ung dung hiện lên, quỷ dị y hệt như mị ảnh! Dưới thân nàng quang mang ẩn động, không ngờ lại là một chỗ ngầm chứa pháp trận...
Lâm Nhất lui về phía sau một bước, thuận thế thu hồi Tử Kim Hồ Lô, lập tức hai mắt co rụt lại, trong mắt huyết quang thoáng hiện.
Bóng người áo trắng quen thuộc ấy tựa như thật tựa huyễn, nét mặt mỉm cười phong tình mà uyển chuyển hàm xúc. Đợi thân ảnh nàng ngưng thật thêm chút, không chút hoang mang lên tiếng nói:
- Khách quý tới cửa mà không tiếp đón từ xa, xin thứ tội...
Lâm Nhất không hề bị lay động, ánh mắt ngắm nhìn bốn phía, không thấy có gì dị thường, bấy giờ mới lạc xuống thân người nữ tữ kia, lạnh lùng nói:
- Ngươi chính là Cửu Mục Thánh Nữ cao cao tại thượng, lại dám lấy nguyên thần phân thân gặp người, cũng giả tá pháp trận ẩn nấp tàng hình, thật khiến người mở rộng tầm mắt a! Lâm mỗ dĩ nhiên đến chỗ này, có thủ đoạn gì cứ đưa ra...
Hắn còn chưa dứt lời, Ngô Dung, Hạo Độ và Ngọc Thắng đã từ đàng xa bay tới, từng người canh giữ ở ngoài mấy trăm trượng trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- Thánh Nữ thì sao chứ? Một kẻ nữ tử yếu đuối mà thôi! Bọn ngươi người đông thế mạnh, cường thủ như rừng. Tiểu nữ tử hoảng sợ đúng là hoàn toàn bất đắc dĩ nha...
Trong giọng nói uyển chuyển của Thánh Nữ lộ ra một chút đáng thương, nhưng lại cúi đầu mỉm cười. Thuận theo thân thủ lay động, vân sa che mặt hơi lay động tung bay, thanh nhã khó hiểu rất làm người khác chú ý.
- Lời lẽ sai trái! Nếu thật như thế, ngươi có dám thỉnh mời ta đánh một trận?
Lâm Nhất mỉa mai một câu, trầm giọng lại nói:
- Ít huênh hoang đi, ta xin hỏi ngươi...
Thánh Nữ không để cho hắn đặt câu hỏi, nâng đôi mắt ba quang gợn sóng lên, có vẻ khá là đơn độc, nói:
- Ta chỉ có bốn vị Động Thiên cảnh trợ thủ, bị ngươi đánh chết một, ba bị thương. Còn sót lại tôi tớ và Hoa nô đều có tu vi bình thường. Giờ này ngươi người đông thế mạnh, còn có ba vị Tiên tôn trợ trận. Mạnh yếu cách xa nhau như thế, bất chiến cũng được! Ai...
Thánh Nữ như đang cầu xin tha, mà trong ánh mắt lại lóe lên chút thần sắc hài hước. Thời điểm nàng ta hiện thân liền ngắm nhìn Lâm Nhất như nhìn một vị cố nhân...
- Hừ! Cho dù là ngươi chiến hay là không chiến, hãy trả lời câu hỏi của ta...
Lâm Nhất vô tình dài dòng, phất ống tay áo một cái, bốp chát ép hỏi:
- Vũ Tử ở đâu, chỗ nào?
Thần sắc Thánh Nữ trầm xuống, hình như có thất lạc, lập tức lại mang giọng điệu không thể phỏng đoán nói ra:
- Lâm Nhất! Ngươi thật không có đạo lý! Vũ Tử chính là môn hạ đệ tử của ta, không tới phiên người khác hỏi nhiều...
Lâm Nhất khí thế như trước, trầm giọng nói:
- Khi Vũ Tử không còn là Vũ Tử, ta liền có quyền hỏi tới! Nếu ngươi dám uy hiếp nàng, chắc chắn hối hận thì đã muộn.
Thánh Nữ im lặng một lát, lẩm bẩm:
- Đều là mê sảng, hỏi người ngây thơ không rõ...
Thấy thế, Lâm Nhất lập tức nổi giận. Nếu không phải hiểu con người của nữ tử trước mắt này, hơn nữa cũng nếm trải mùi vị thua thiệt từ nàng ta, trước mắt thật đúng là bị nàng ta lừa rồi. Hắn tức giận nói:
- Ngươi không phải là ngây thơ, mà là nghĩ minh bạch giả hồ đồ.
Thánh Nữ chậm rãi tay giơ lên khẽ vuốt khăn che mặt, ánh mắt sâu kín lóe lên ý vị không hiểu, thoáng nhìn Lâm Nhất, lẳng lặng hỏi:
- Ngươi... Ngươi đang nói cái gì...?
Lâm Nhất giận dữ sinh cười, ngẩng đầu cười ha hả. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì dây dưa đến bao giờ cũng không rõ. Chỉ cần đối phương tiếp tục giả câm vờ điếc, bản thân mình không có một chút biện pháp nào. Trong lòng hắn quét ngang, đôi lông mày nhíu lại, quay đầu lên tiếng:
- Mộ Vân cô nương! Ngươi nhọc lòng đối phó với Lâm mỗ như thế là vì cái gì...?
. .
p S: Ai, người nữ nhân này không đơn giản! Lâm Nhất còn quá non so với nàng rồi...