Vô Tiên

Chương 2260: Chương 2260: Vì cái gì (1)




Long là vật gì?

Phàm tục có nói, long là vạn lân chi trưởng, có thể u năng minh, có thể nhỏ có thể to lớn, có thể ngắn có thể dài, xuân phân mà lên trời, thu phân mà tuyềm uyên. To lớn thì tất hưng vân thổ vụ, nhỏ thì tất ẩn giới tàng hình; thăng thì tất phi đằng giữa vũ trụ, ẩn thì tất nấp bên trong sóng lớn. Từ quân vương cho tới quần chúng đều được xem là thần linh mà tăng thêm cung phụng, chỉ cầu trời yên biển lặng mà ngũ cốc phong đăng.

Tiên môn điển tịch có nói, long chính là chí tôn của Viễn cổ Thần tộc, một trong tứ tượng thánh linh. Hình của nó như chữ cửu, tiếng như chậu đồng, tiếng gầm ngân và dài. Mệnh lân có 81 cái, là con số cửu dương (9 x 9 = 81). Vảy ngược có chín, chạm vào là phải giết. Dưới hàm râu quai nón ngầm khảm minh châu, đầu sinh xích mộc phải lấy thăng thiên. Nó hà hơi thành vân, vẫy đuôi thuận gió, thủy hỏa tự nhiên, thần thông khó lường!

Long, dĩ nhiên thần dị bất phàm. Mà bất kể tiên phàm, hiếm có người từng thấy Chân Long đến trái đất. Lâm Nhất Long Tôn là chánh mạch truyền thừa, thương quý lại là thần giao Hóa Long. Mà tinh, xương, huyết chính là long chi bản nguyên, so sánh với hai người hãy còn kém một bậc, tuy có thể thành tựu Thần vị nhưng cũng không thể chân chính thay vào đó!

Bất quá, lúc này Long Khư trong bầu trời, lại có một đầu Chân Long trăm trượng đang phi vân đi sương mù. Nó lắc đầu vẫy đuôi dạo chơi bốn phương, khi thì miệng phun liệt diễm, khi thì lại giáng xuống mưa gió lôi điện, động tĩnh phi phàm mà khí thế khiếp người!

Người càng quá mức, có người ngự long thuận gió...

Lâm Nhất đứng vững vàng trên lưng cự long, hoàn toàn không có cảm giác lắc lư. Nhìn Thanh Long dưới chân phấn chấn không dứt, khóe miệng hắn mỉm cười mà thần sắc an ủi.

Lão Long không chết, giống như hồi sinh. Nhờ vào căn cơ long cốt, Long huyết cường đại mà Thanh Long mới bắt đầu đến trái đất, tu vi tương đương cùng thiên tiên cao thủ tầm thường, bản lãnh thực sự còn chưa thể biết được. Tuy nói hắn đã quên đi ngày trước, nhưng lại cực kỳ linh động và tâm thần tương thông cùng mình. Không chỉ có vậy, hắn còn thừa kế ba phần pháp lực thần thông của mình. Chân Long chi hỏa ấy ẩn hàm uy lực thiên sát. Khi mở miệng tia chớp phun tung tóe, rõ ràng chính là mẫu hình ban đầu của Thiên Sát thần lôi...

- Lần này tỉnh dậy là do bản tôn triệu hoán! Long Khư năm trăm năm chấm dứt như vậy...

Lâm Nhất tâm niệm vừa động, Thanh Long mang hắn từ trên trời giáng xuống, qua giây lát đã xoay quanh trên Long Đàm xa xa.

Trong hạp cốc Long Khư đã hội tụ hơn trăm người. Cửu tộc trưởng lão dẫn theo tộc nhân đệ tử chạy tới, từng người một thần sắc biến ảo và im lặng trầm mặc. Viêm Liệt và Ba Cam cũng có mặt? Mọi người chần chờ không chừng, song song ngước đầu nhìn lên. Thanh Long trăm trượng chân bước trên mây, vẫn làm ra vẻ muốn bay...

Lâm Nhất từ trên cao nhìn xuống, thu lại nụ cười, thần tình lạnh lùng giương giọng nói:

- Có một cuộc ác chiến đang chờ Lâm mỗ! Người nguyện theo Lâm mỗ chinh chiến tức khắc động thân...

Chung quanh không người ứng tiếng, trong hạp cốc an tĩnh khác thường.

Lâm Nhất lướt ánh mắt qua mọi người, bất giác nhíu mày, trầm giọng:

- Lâm mạc thụ ân Long Khư, ngày sau tự có giao phó.

Hắn không muốn nhiều lời, nhẹ nhàng lẩm bẩm xuống dưới chân:

- Lão Long! Lại xem ngươi độn pháp như thế nào...

Khoảng khắc ấy, thương minh ngâm nga, mây mù cuồn cuộn, một người một long bay thẳng lên phía chân trời!

Cùng lúc đó, từng bóng người bay ra khỏi hạp cốc, vội vàng kêu:

- Lâm tôn! Xin cho chúng ta đi theo...

. .

Bốn phía tinh vân ảm đạm, ở ngoài mấy ngàn dặm lại là một tình cảnh khác.

Bên dưới lớp sương mù trùng trùng ấy là dãy núi mơ hồ, thảo mộc um tùm, nguyên khí hòa hợp, có thể có một có động thiên khác! Trong ám không, hơn ba trăm bóng người lại trù trừ không tiến thêm. Bốn người Lâm Nhất cầm đầu cũng đang ngưng thần nhìn về nơi xa.

Chốc lát, Lâm Nhất quay đầu nhìn chung quanh. Ngọc Thắng, Hạo Độ cùng với Ngô Dung đều lắc đầu không hiểu.

Sau lưng bốn người là cao thủ các nhà còn lại. Liễu Đạo, Liễu Phàm, Hiên Tử, Mạch Khâu, Lôi Vân Tử, Lôi Thiên, Bình Dương tử, Bình Thuyên, La Khôn Tử, Hoa Quyền Tử, Kim Thánh …. đều đang kỳ liệt. Lần này có thể nói là chinh phạt Cửu Mục, không khác gì là tạo phản. Trái phải rõ ràng trước mặt, không ai dám có nửa điểm hàm hồ...

- Một Cửu Mục Tiên vực lớn như vậy, tại sao một bóng người cũng không thấy...

- Y theo lời Lâm lão đệ nói, đây chính là Cửu Mục không lầm. Mà tình hình thế này thực vượt ra ngoài dự đoán của mọi người...

- Hừ! Trước hạ chiến thư, sau không thấy người, cố làm ra vẻ huyền bí...

Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung đang phát tiết bực dọc. Còn Lâm Nhất cau hai hàng lông mày không nói một lời. Một nhóm hơn ba trăm người tới chỗ này, lập tức có điều phát hiện. Nửa canh giờ sau đó phía trước vẫn yên lặng như tờ. Chớ nói đám người Thánh Nữ và Hoàng bà bà, ngay cả Hoa nô kia cũng bị mất ảnh. Trong cơn hoảng hốt hình như là đi nhầm chỗ rồi. Mà tận mắt nhìn thấy, sao lại sai lầm được chứ?

Lâm Nhất suy nghĩ kĩ càng một lát mới nói:

- Cứ tìm tòi thực địa để phòng bất trắc! Nhóm người còn lại tạm đợi ở chỗ cũ.

Nói xong, hắn nâng tay trái nhìn thoáng qua, lập tức vung tay áo vung đi về phía trước. Để tránh bất ngờ, Tiên Nô và Thiên Lang đã ẩn náu trong long quyển...

Ngọc Thắng, Hạo Độ và Ngô Dung tâm lĩnh thần hội, bay về phía trước.

Không bao lâu công phu, bốn người lần lượt xuyên qua tầng tầng sương mù. Trong nháy mắt thiên địa đột nhiên tình lãng.

Người trên không trung, Lâm Nhất thoáng vừa chậm thế đi. Không biết gì về tình hình liên quan đến Cửu Mục, đành phải đi xa hơn nữa mà tìm. Thấy xa xa một đạo cao phong hiển lộ khá là đột ngột, hắn không suy nghĩ nhiều cứ bay thẳng tới đó. Sau đó ba người Ngô Dung tản ra, âm thầm lưu ý.

Cửu Mục Tiên vực chẳng qua là nghìn vạn dặm, thần thức vừa động là được nhìn hết một vòng. Mà giờ này đặt mình vào trong đó, chung quanh vẫn là vết chân xa ngút ngàn dặm không. Động phủ vẫn còn ở đấy, còn Thánh Nữ, Hoàng bà bà, Vũ Tử, Trần Tử cùng với mấy trăm tiên đạo cao thủ thì đi nơi nào?

Lâm Nhất mang lòng nghi ngờ tiếp tục đi tới trước, dần dần đến trên đỉnh núi cao vạn trượng. Hắn giương mắt tuần tra khắp nơi, thân hình chậm rãi rơi xuống.

Ba người Ngô Dung thì tìm kiếm những chỗ khác.

Lâm Nhất đứng vững vàng bước hcân, đưa mắt nhìn ra xa. Người vẫn trên cao, vẫn còn ở trên mây. Dưới bầu trời, duy chỉ có một phiến vân hải. Còn dãy núi tùng lâm ấy vẫn ở ngay trước mắt, rồi lại biến mất không thấy, tựa như đám người Thánh Nữ vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.