Đứng giữa một đóng gạch ngói đổ nát, Lâm Nhất vô cùng hăng hái tìm kiếm. Nhưng mà hai người bên cạnh hắn lại có chút không tập trung, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về một chỗ cách đó không xa.
Ở phía trước tòa điện thờ đổ nát kia, các vị cao nhân hóa thần đã xếp thành một vòng, dáng vẻ hoài nghi. Trong đó, Mặc Cáp Tề là người cảm thấy mờ mịt nhất, nét mặt khó hiểu vô cùng...
Hoa Trần Tử nhìn người phía trước, tò mò hỏi:
- Lâm Nhất, ngươi đang tìm cái gì vậy?
Lâm Nhất đứng lên, trên tay hắn còn tung hứng mọt viên toái thạch, cười nhạt nói:
- Đám đá vụn trong chồng gạch ngói kia đều là loại rẻ tiền... Ha ha...
Giọng điệu của hắn không che giấu sự trài phúng, rõ ràng là có ám chỉ...
Lúc trước, trong tích tắc điện thờ phát sinh dị trạng, cả chín vị đại cao nhân đều không hẹn mà đến, khí thế hung hăng. Thấy thời cơ không tốt, Lâm Nhất không thể không tạm lánh phong mang, nhưng lại lập tức bị đuổi ra khỏi vòng tròn kia. Một người trong cuộc, chỉ trong nháy mắt đã biến thành người ngoài đứng xem. Một người bị thổi phồng là tài tuấn, cứ như vậy đã trở thành một tiểu bối không đáng để nhắc đến.
Bản tính của mỗi người, không phải vừa sinh ra đã là ti tiện và vô sỉ, nhưng lại bởi vì bản thân quá hèn mọn và nhỏ yếu nên mới không thể không phụ thuộc, phải nhìn sắc mặt của người khác. Nếu như nhất thời không thể thay đổi được, vậy thì cứ ở trong phong cảnh tươi đẹp mỹ lệ để nhìn ra sự giả tạo bên trong, nhận thức được bản chất thật của mỗi người. Bản tính của con người là vậy, mà bản tính của thú cũng vậy...
Ngoài ra, ở bên trong điện thờ, vị thần đầu được cung phụng đã biến mất, không thấy đâu, ngay cả một chút dấu vết cũng không còn. Nếu thật là như vậy, thì chẳng phải là nói, trước lúc Tiên Vực sụp đổ, nơi này đã xảy ra biến cố sao...
- Lâm đạo hữu...
Ninh Viễn thoáng chần chờ một chút, rồi cũng nhẹ giọng an ủi nói:
- Cũng đừng để bụng quá, nếu như để bụng thì hãy trách phạt lên ta, đừng để vì vậy mà đánh mất cơ hội...
Tận mắt nhìn thấy tình huống vừa rồi, hắn ta biết rõ là nội tâm Lâm Nhất không vui. Mà hắn, thân là tiểu bối, còn phải là một tiểu bối biết giác ngộ mới là tốt, cũng không nên phải tự mình tìm phiền não.
Ánh mắt của Hoa Trần Tử lướt qua gương mặt của Lâm Nhất rồi nhìn về phía Ninh Viễn, có chút kinh ngạc nói:
- Ồ! Lời nói cao thâm mặt trắc, xem như là có vài phần đạo lỹ...
- Ninh Viễn nói rất có đạo lý! Nhưng mà...
Lâm Nhất gật đầu với hai người bọn hắn, lại nói tiếp:
- Ta là người phàm tục, nào hiểu hết được câu nói của tiên sinh. Giữ mình không tính toán, tính toán chi li có thể làm ảnh hưởng tiền đồ của ta, như vậy cũng sẽ mất đi sự nhàn nhã,, trấn định...
Nói xong, hắn liền vứt viên đá rong tay đi, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười.
Ninh Viễn giật nảy, như có điều suy nghĩ, lẩm bẩm nói: “Giữ mình không tính toán, dụng tâm không so đo... Lâm đạo hữu cảnh giới bất phàm!”
Chợt vào lúc này, có người cất giọng nói:
- Lâm Nhất! Ngươi hãy đi đến đây đi...
Đứng trước điện thờ sụp đổ kia, chín vị hóa thần tu sĩ vây quanh, tạo thành một vòng tròn, dáng vẻ đều mờ mịt không thôi. Mới vừa rồi bọn hắn bận rộn một phen, hiển nhiên đều là tốn công vô ích. Thứ bọn hắn mất trăm ngàn năm để tìm kiếm đã ở ngay trước mắt, nhưng lại không thể nào chạm vào. Kinh hỉ đi kèm với tuyệt vọng, sự giày vò này quả thật làm cho mọi người khó mà thoải mái được. Văn Bạch Tử thấy gương mặt của Mặc Cáp Tề càng lúc càng khó coi, cũng không thể nhẫn nhịn nữa. Là ai đã phát hiện ra sự kỳ quái ở nơi này, vẫn nên để kẻ đó nói rõ thì hơn.
Cho nên, Văn Bạch Tử đã mở miệng gọi hắn, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc. Mà trong lúc mọi người đang chuyên tâm suy nghĩ, chợt không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía ba tiểu bối đang tụm lại nói đùa kia.
- Thôi đi!
Nghe vậy, Lâm Nhất cũng không thèm suy nghĩ, thẳng thừng từ chối, nụ cười trên mặt cũng dần dần biến mất. Hắn bất mãn, chắp hai tay sau lưng, cái cằm hơi nhếch lên, nhìn về một phía khác, nói:
- Chư vị tiền bối bề bộn nhiều việc đại sự, vãn bối không dám đến quấy rầy.
Hành động này của Lâm Nhất thật khiến cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn. Mới vừa rồi còn là một bộ dạng cảnh giới xuất trần, tại sao bây giờ nói trở mặt là trở mặt ngay vậy? Không chỉ có vậy, hắn lại còn dám mở miệng trào phúng với các vị tiền bối cao nhân, đây là vì sao? Mà cũng chỉ có một mình hắn mới dám động thủ với hóa thần tu sĩ, hiện tại liệu có làm vậy hay không?
Hoa Trần Tử chớp chớp mắt, nhu thuận đứng bên cạnh hắn, không nói một lời. Tiểu tử này, tuyệt đối không phải là loại người lương thiện gì...
Ninh Viễn cũng không dám nói gì, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu. Bản thân hắn ta tốt xấu gì cũng là Đệ tử Chưởng môn của danh môn đại phái, dù là tu vi hay là gan dạ sáng suốt đều không kém ai....
Đột nhiên bị chế nhạo, sắc mặt của Văn Bạch Tử trở nên rất khó coi, gã quát:
- Tiểu tử, chớ không biết phân biệt đúng sai!
Lời châm chọc khiêu kích kia của Lâm Nhất cũng không phải chỉ nhằm vào một nhà. Chỉ là đám cao nhân còn lại cũng không hề để ý, trái lại ánh mắt còn sáng rực lên, dáng vẻ chờ mông. Người trẻ tuổi còn hỏa khí cũn không sao, có bản lĩnh là được!
Tùng Vân tán nhân cười ha ha, giọng điệuc ó chút tán thưởng nói:
- Ân hoán rõ ràng, không hổ là người trong Ma đạo ta! Ồ...
Nói đến đây thì lão chợt dừng lại, cả người giật nãy, lại ra vẻ thân mật vẫy vây tay gọi:
- Đừng vội nói chuyện với tiểu nha đầu, lão phu có việc thỉnh giáo...
Mặc Cáp Tề liên tục gật đầu, phụ họa nói:
- Lâm Nhất, rõ ràng là vừa rồi ngươi đã xúc động cấm chế, vì sao chúng ta lại không phát hiện ra manh mối gì. Không ngại nói cho lão phu biết chứ, chúng ta trao đổi với nhau, nghiên cứu thảo luận một chút...
Lâm Nhất vẫn chắp hai tay sau lưng, quay người nhìn về phía xa, ngoảnh mặt làm ngơ với tình hình chung quanh.
Nét mặt của Văn Bạch Tử càng lúc càng xấu. Tùng Vân tán nhân và Mặc Cáp Tề thì chỉ biết nhìn nhau cười khổ. Mấy người khác tự biết mình không có nguồn gốc gì với tiểu tử kia, càng khuyên bảo thì càng thiêm phiền, nên dứt khoát yên lặng theo dõi kỳ biến.
Văn Huyền Tử chợt trầm ngâm, sau đó mở miệng nói:
- Mới vừa rồi, các đạo hữu làm việc còn thiếu sót, Lâm đạo hữu cũng đừng để bụng! Việc đã đến nước này, kính xin ngươi xuất ra thủ đoạn để mở ra cấm chế...
- Tiền bối nói quá lời!
Văn Huyền Tử còn nói chưa xong câu thì Lâm Nhất đã quay người lại, áy náy nói:
- Tiền bối đã có lời mời, tiểu tử nào dám chối từ! Chỉ là... Mà thôi...
Hắn phất ống tay áo lên, kế đó lại mang theo sự khó xử nhìn về phía điện thờ. Chuyển biến nhanh như vậy, làm cho Hoa Trần Tử và Ninh Viễn có chút trở tay không kịp. Hai người bọn hắn cũng không kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng đi theo.
Thấy thế, cả chín vị cao nhân hóa thần đều hơi buông lỏng hơn một chút. Tiểu tử này vẫn là một tên thích ăn mềm chứ không ăn cứng.
Lâm Nhất còn chưa đến gần thì đã có người chu động lùi lại nhường đường. Việc đáng làm thì cần phải làm. Bàn chân hắn sẽ dùng lực, kế đó cả người nhảy lên, đáp xuống nửa nền đá đổ nát kia. Chín vị cao nhân đứng vây quanh bốn phía, phía xa xa là Hoa Trần Tử và Ninh Viễn. Còn đám Nguyên Anh tu sĩ còn lại cũng không còn tâm tư tìm hiểu bia đá nữa, ai cũng nhao nhao chạy về phía này.
Từ trên cao nhìn xuống, Lâm Nhất nói:
- Nguyên liệu xây dựng nên điện thờ đều là vật phi phàm, không chỉ cứng hơn kim loại, mà còn ngăn chặn sự dòm ngó của thần thức. Bên trong còn ẩn giấu một tòa pháp trận...
- Làm sao ngươi biết được bên trong ẩn giấu pháp trận?
Văn Bạch Tử bất động đứng đó, trừng mắt hỏi.
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cũng không tốt hơn là bao.
- Tin hay không tin tùy ngươi, nói hay không là do ta! Chư vị tiền bối nếu như có chất vấn thì cũng không cần phải vẽ vời cho thêm chuyện ra.
- Lâm đạo hữu trời sinh có đồng tử khác người thường, có thể thấy được thứ người khác không thấy là chuyện bình thường. Liệt vị cứ yên tâm, đừng nóng vội!
Văn Huyền Tử vuốt râu gật đầu, ý bảo Lâm Nhất nói tiếp. Âm tán nhân cười cười khà khà, phụ họa theo: