- Thằng bé có đồng tử khác người đấy. Từ lúc tám tuổi, đã đi theo Tiên Thiên Tổ gọi là Tiêu Thất Bất Kiến, chính là đệ tử Quỷ tu do Thượng Giai Nhân tuyển chọn. Chúng ta sớm đã phát hiện ra Lâm Nhất có hai đồng tử, hơn nữa còn nhiều lần xuất hiện dị tượng, bên trong có ẩn giấu thần thông không ta cũng không biết, thiên phú dị bẩm cùng lắm cũng chỉ như vậy mà thôi, không cần phải so đo nhiều...
Tùng Vân tán nhân khẽ nhìn Văn Bạch Tử một cái, rồi lại nhìn sang chỗ Lâm Nhất, nói:
- Có chuyện gì cứ nói rõ là được!
Thấy mí mắt của đối phương hơi rũ xuống, lão lập tức ngậm miệng.
Xung quanh không còn ai lên tiếng nữa, Lâm Nhất mới nhướng nhướng mày nói tiếp:
- Pháp trận được giấu dưới nền đá ba tấc, thử mở ra thì cũng không ra, mà ta thì lại hữu tâm vô lực...
Hắn nói đến đây, thì hai tay khẽ buông lỏng, bày ra bộ dạng không biết làm thế nào.
Nghe hắn nói như vậy, đừng nói là chín vị cao nhân ánh mắt sáng ngời, mà ngay cả một vài vị nguyên anh tu sĩ cũng trở nên phấn khởi vô cùng. Nếu như trận pháp trên nền đá đổ nát kia được mở ra, không phải là đã co thể tìm ra đường đi đến Tiên Vực rồi sao? Mà đã biết rõ trận pháp ở ngay trước mắt, nhưng lại không thể nện, không thể chạm vào, lại không thấy rõ tình hình bên trong, thì phải làm thế nào đây? Nhưng mà, người nào đó đã nói, hàm ý rõ ràng.
Các vị cao nhân ở đây, âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó lại đồng loạt nhìn về phí Lâm Nhất. Văn Huyền Tử mỉm cười nói:
- Lâm đạo hữu, có chỗ khó không ngại nói rõ...
Tùng Vân tán nhân cũng cười ha ha nói:
- Lão phu đã nói trước, nếu như ngươi có chỗ khó, chúng ta đương nhiên dốc sức tương trợ!
Văn Bạch Tử chú ý đến từng nét mặt của Lâm Nhất, trầm giọng nói:
- Nếu như ngươi thật sự có thể mở pháp trận ra, mọi yêu cầu của ngươi chúng ta đều sẽ đáp ứng. Ngoài ra, trong vòng năm trăm năm, lão phu sẽ không giết ngươi.
Ân oán giữa gã ta và Lâm Nhất mọi người đều biết rõ, hôm nay, vị cừu gia này là đang được ăn cả ngã về không, mọi người còn lại đều im lặng đồng tình. Ngay cả Công Lương Tán cũng trầm mặc, ít nói, cũng ừ một tiếng bày ra vẻ đồng tình.
“Năm trăm năm không giết ta? Khí phách thật lớn?” Lâm Nhất nhìn Văn Bạch Tử, kế đó hết nhìn trái đến nhìn phải, nói:
- Nếu như chư vị tiền bối đã có lòng như vậy, ta chỉ có thể bẩm báo thật lòng...
Hắn chỉ vào nền đá đổ nát rộng chừng ba trượng dưới chân, hắn tiếp tục giải thích nói:
- Có pháp lực gia trì đầu trận tuyến thì có thể thử mở ra...
- Ha ha! Gia trì pháp lực không có gì ngoài linh thạch! Dù là linh thạch thượng phẩm, hay là linh thạch cực phẩm, chúng ta đều sẽ không keo kiệt, chắc chắn sẽ cấp đủ cho ngươi.
Tùng Vân tán nhân cười nói. Thân là hóa thần tu sĩ, nhà ai mà không có trăm vạn linh thạch chứ. Dưới sự đồng ý của mọi người, vẻ mặt của ai cũng hòa hoãn hơn rất nhiều.
- Người gia trì pháp lực cũng không phải chỉ cần Linh thạch...
Lâm Nhất nhếch miệng lên, mỉm cười nói:
- Còn có tiên tinh!
Thấy mọi người kinh ngạc, hắn đặt mông ngồi xuống trên nền đá, chóng má đá cằm, ngẩng đầu lẩm bẩm:
- Đây là Tiên gia trận pháp, nếu không có tiên tinh thì không thể mở ra! Trừ những thứ này ra, còn cần một cấm chế cường đại phụ tá để xác định được đầu trận tuyến, để gia trì cho pháp lực!
Chín vị cao nhân im lặng, tất cả đều có chút suy nghĩ.
Đám người Hoa Trần Tử ở phía sau, rất thức thời lên tiếng nói:
- Lúc chúng ta đi theo Lâm Nhất thoát ra khỏi hạp cốc của Thần giao, trận pháp kia quả thật là có tiên tinh vận chuyển...
Có người giật mình phụ họa theo:
- Trên trận pháp kia có tổng cộng sáu viên tinh thạch...
Văn Huyền Tử nhìn thoáng qua đệ tử Ninh Viễn của mình, vung tay ném ra một vật, nói:
- Lâm đạo hữu, chỗ ta còn một viên tiên tinh, không biết có thể dùng được không?
Lâm Nhất tiện tay bắt lấy viên tinh thạch dài bằng ngón tay kia, giả bộ suy tư nói:
- Nhiêu đây không đủ!
Hắn cũng không để ý đến dáng vẻ ngạc nhiên của đối phương, nhìn sang người khác nói:
- Cần có đủ chín viên tiên tinh mới có thể thử mở ra trận pháp! Lại cần một khối cấm bài của Mặc Môn giúp ta tìm ra vị trí của trận cước! Ha ha! Nếu như chư vị tiền bối thấy khó xử thì ucngx không cần miễn cưỡng, bên dưới nền đá này có lẽ chẳng có gì cả...
- Chín viên tiên tinh?
Văn Huyền Tử cóc hút bối rối. Một viên tiên tinh là đã hiếm có rồi, lại còn muốn đến chín viên? Ông ấy vội vàng nhìn về phía mấy đạo hữu bên cạnh, rồi lại nhận về từng gương mặt đau khổ. Đối với hóa thần tu sĩ mà nói, tiên tinh quả thật là chẳng khác gì gốc rễ và tính mạng. Thứ này cũng không phải là linh thạch, mọi người đều khong có nhiều như vậy!
Một đám cao nhân đang chần chờ, không thể nào quyết định được thì đột nhiên Lâm Nhất ôn hòa cười cười. May mà hắn chưa nói mình còn có mười tám viên tiên tinh, nếu không sẽ có người gấp đến mức nhảy dựng lên mất. Hắn lại nhìn về một nơi cách đó không xa, dụng ý không rõ khẽ gật gật đầu.
Hoa Trần Tử đang trốn ở phía sau, có chút tức giận mà bĩu môi. Phát hiện có người nhìn mình, nàng hầm hừ chun chun mũi. “Xú tiểu tử! Bản tính trộm cắp vẫn khong thay đổi đấy. Ta vừa mới đòi hỏi tiên tinh từ chỗ ngươi, đảo mắt một cái ngươi đã muốn chiếm tiện nghi của ta rồi! Ngươi thật không có lương tâm, một mực nhớ mãi không quên cấm bài của ta...”
Lâm Nhất cũng không để ý đến tâm tình nữ nhi của Hoa Trần Tử, thản nhiên nói:
- Ta cũng đã biết rõ sẽ không có đủ chín viên tiên tinh, nên mới không muốn nói nhiều. Mà thôi! Vật trả lại chủ...
Hắn làm ra bộ muốn trả lại tiên tinh cho Văn Huyền Tử, ai ngờ, tám người còn lại đã đồng loạt vứt ra một vật. Lâm Nhất phất ống tay áo cuốn một cái, chỉ trong chớp mắt, trong tay của hắn đã có chín viên tiên tinh.
- Ta chỉ còn có hai viên tiên tinh, lại không thể không tiện nghi cho tiểu tử này! Hừ!
Trọng Tôn Đạt gắt một tiếng, nhìn Lâm Nhất chằm chằm giống như kẻ thù. Đám người còn lại cũng là tâm trạng như vậy, biểu cảm của mỗi người đều khó lường vô cùng.
Mặc Cáp Tề đứng bên cạnh an ủi nói:
- Chớ lấy nhỏ mà mất lớn! Ta không chỉ phải đưa ra một viên tiên tinh như ngươi, mà còn phải... còn phải...
Ông ấy chần chờ một chút, rồi cũng cắn răng, cố nén lại nỗi đau cắt thịt, móc ra một vật, vẻ mặt vô cùng không cam lòng nhìn về phía Lâm Nhất, nói:
- Đây là cấm bài lão phu sử dụng để phòng thân. Mặc Môn chỉ có một miếng này thôi. Dù không biết là ngươi sử dụng nó như thế nào, nhưng kính xin hãy đối xử tử tế, không thể... không thể...
Ông ấy còn chưa nói xong câu, thì Lâm Nhất đã cúi người, đưa hai tay ra, vô cùng nghiêm túc nói:
- Đa ta Mặc tiền bối trọng thưởng!
Hoa Trần Tử có chút ngoài ý muốn dừng chân, vô cùng thèm thuồng nhìn cấm bài mà Lâm Nhất được nhận lấy. Thầm nghĩ, vật phòng thân của môn chủ Mặc môn chẳng phải là bảo vật trấn sơn sao? Lừa tiền tài, lừa tài vật đến nước này thật sự là vô pháp vô thiên! Tiểu tử thối, nếu như không mở được trận pháp, chín vị hóa thần tiền bối có thể buông tha cho ngươi hay sao...
Tiên tinh và bảo vật tới tay, Lâm Nhất thở phào một hơi. Hắn cũng không dám tùy tiện đòi hỏi từ mọi người, trừ phi là bản thân đã có đủ tiền vốn!
Lâm Nhất không để ý đến tìn hình chung quanh nữa, tiến đến trước hai bước, lại lấy cấm bài ra khua tay múa chân vài cái. Sau một phen làm bộ làm tịch, hắn lại mãnh liệt bóp nát một viên tiên tinh, rồi dùng sức vứt xuống dưới chân. Tiên tinh vỡ vụn, hiện lên mấy đạo lưu quang rồi chui vào trong nền đá không thấy đâu nữa.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, từ trong nền đá, có một đoàn hào quang phun ra...
Thấy tình hình này, mọi người ở đây đều hiểu rõ. Chỉ một viên tiên tinh là đã đủ để mở tận pháp, càng không cần phải có cấm bài tương trợ, rõ ràng là ai đó mượn cơ hội này để lừa bịp tống tiền. Mà chín vị hóa thần tu sĩ đều không để tâm tính toán chuyện nhỏ nhặt này, trái lại còn kinh hỉ vô cùng, chỉ thấy, lúc tia sáng kia chớp động, trên nền đá đổ nát hiện ra một cửa động...
Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Nhật chợt nhìn về phía mọi người, nhe răng cười, kế đó nhấc chân chạy lên trước, thoáng chốc đã biến mất phía sau cửa động, không thấy đâu nữa. Ngay sau đó, là từng người chen chúc mà vào...