Đây là một huyệt động ở dưới mặt đất, rộng hơn mười trượng, trong này tràn ngập một tầng ánh sáng kỳ dị. Ở cuối huyệt động, là một nguồn sáng vô cùng chói mắt, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một cửa đá đang đóng chặt.
Cửa đá cao hơn một trượng, là được luyện chế từ năm loại đá màu sắc khác nhau, phía trên lại nứt ra hai lỗ thủng một lớn một nhỏ, từ bên trong hai lỗ thủng kia có từng trận cương phong mạnh mẽ thổi ra...
Nơi này đã được che giấu không biết bao nhiêu năm, đột nhiên lại bị một đạo quang mang mở ra. Men theo một đường hành lang mờ ảo xuyên qua sân vườn, hơn hai mươi bóng người lần lượt xuất hiện, thoáng chốc lại sững sờ đứng yên tại chỗ. Cương phong mang theo uy thế lăng lệ ác liệt rào rạt mà đến, làm cho người ta không nén được mà hồi hộp, bất an. Còn có...
Lâm Nhất cùng chín vị cao nhân hóa thần đi ở phía trước, sau lưng là Hoa Trần Tử, Ninh Viễn và một đám Nguyên Anh tu sĩ. Trong tích tắc mọi người hiện thân, lại bị tình cảnh trước mắt làm cho sững sờ không thôi.
Ở bên dưới nền đá đổ nát của Vô Cực điện quả thật có ẩn giấu huyền cơ. Ai có thể ngờ được, bên dưới đống phế tích kia còn có một huyệt động như vậy. Mà tia sáng chớp động ở phía sau cánh cửa kia lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, đó là một con đường thông thiên sao?
Ngoài ra, trên mặt đất cách cửa đá kia chừng ba mươi trượng, có một cỗ thi hài khô quắt nằm ngang. Từ ngũ quan của bộ xương kia không khó để nhận ra, đó là một vị tu sĩ lớn tuổi...
Hết thảy sự quỷ dị này, làm cho tất cả các tu sĩ ở đây kinh nghi bất định vô cùng. Nhưng đúng vào lúc này, bên trong huyệt động chợt vang lên một tiếng thét kinh hãi...
- Sư huynh...
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy thân hình của Văn Bạch Tử đã lóe lên, kế đó lại xuất hiện trước bộ di dài kia. Sau đó thì cứng đờ đứng yên tại chỗ, thất thần hồi lâu cũng không nói nên lời.
Văn Huyền Tử nhìn chung quanh, ánh mắt lướt qua Lâm Nhất. Nháy mắt đó, ông ấy có chút trầm ngâm, nhẹ giọng nói:
- Đã nghìn năm trôi qua, sống chết của Văn Đạo Tử luôn là một dấu chấm hỏi. Đạo Tề môn từng quy tội lên đầu Thần Châu môn ta, làm cho người ta không còn đường nào để chối cãi. Hôm nay, đã tra ra manh mối, mà sư huynh của ta, Xuất Vân Tử vẫn tung tích không rõ. Vì thế, chúng ta vẫn muốn Văn Bạch Tử đạo chữ cho chúng ta một câu trả lời hợp lý.
Ông ta chậm rãi tiến lên trước, đám hóa thần tu sĩ có mặt ở đây cũng lần lượt di chuyển, ai cũng không quên nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá...
Mặc dù đã đi trước một bước tiến vào nơi này, nhưng Lâm Nhất cũng không hề vọng động. Hắn vừa lưu ý động tĩnh chung quanh, vừa quay đầu nhìn về phía sau lưng. Trong màn hào quang xoay tròn, có một dãy hành lang xuyên qua, cũng không hề có gì bất thường. Một đám nguyên anh tu sĩ hết nhìn đông đến nhìn tây, Ninh Viễn và Hoa Trần Tử cũng ngạc nhiên vô cùng.
Lâm Nhất bước lên trước, ánh mắt rơi vào bộ thi hài kia.
Văn Bạch Tử ngưng mắt nhìn bộ di hài trên mặt đất một lát, rồi lấy một chiếc túi càn khôn ra, thu liệm. Thấy Văn Huyền Tử và mọi người bước đến gần, gã trầm mặc nói:
- Tục ngữ có câu, người chết thì không có lỗi gì! Sư huynh của ta đã thân tử đạo tiêu, còn có thể làm gì nữa đâu? Ngươi muốn nói lý lẽ, nhưng cũng không cần phải nôn nóng như vậy, đến lúc ổn thỏa ta sẽ phụng bồi ngươi! Hừ!
Giống như đã sớm được lĩnh giáo sự ngang ngược của của Văn Bạch Tử, Văn Huyền Tử liền dừng lại ở một chỗ gần đó, chẳng có chút cảm xúc gì nói:
- Đạo hữu cố ý vén lên sự phân tranh giữa các nhà tiên môn, ắt hẳn sẽ có một ngày gieo gió gặt bão!
Mấy người khác cũng bước đến, Tùng Vân tán nhân lại châm biếm vài câu, Công Dương Lễ có chút không kiên nhẫn mà mở miệng khuyên ngăn:
- Lúc này cũng không phải là lúc để cãi lộn...
Lúc chín vị cao nhân còn đang tranh cãi thì Lâm Nhất đã chú ý đến cửa đá, dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.
Từ Đại Thương, Đại Hạ, Cửu Châu cùng nhau đi đến, rồi xuất phát từ Kim Long kiếm, đủ loại chuyện thị phi nổi lên, hôm nay, rốt cuộc cũng có chỗ để tháo gỡ rồi.
Nghìn năm trước, từ bên trong Hậu Thổ tiên cảnh, Văn Đạo Tử đã nhận được Kim Long kiếm, hơn nữa còn biết được tung tích của Huyền Thiên tiên cảnh, nên mới mời Vân Tử cùng kết bạn mà đi.
Ở bên trong Huyền Thiên tiên cảnh, Văn Đạo Tử mượn nhờ Kim Long kiếm mở ra Huyền Thiên điện. Lúc cướp đoạt bảo vật, hắn ta đã ra tay ám hại Xuất Vân Tử. Sau khi hắn ta đi qua Hậu Thổ cảnh để trở về Cửu Châu thì bị Huyền Thiên thượng nhân của Huyền Thiên môn theo đuôi mà đến.
Kế đó, trong lúc Văn Đạo Tử mở ra pháp trận trước Vô Cực điện, tìm ra cửa đá đã ngoài ý muốn bỏ mình. Sau khi Huyền Thiên thượng nhân đến đây thì chỉ còn nhìn thấy một bộ thi thể. Đặt mình trong hiểm địa, ông ấy cũng không dám lỗ mãng, vậy nên chỉ thu thập vật tùy thân của di hài rồi vội vàng rời đi. Lại bị đám tu sĩ Cửu Châu khác bắt gặp, nên mới dẫn đến một trận đuổi giết.
Trong Huyền Thiên thượng nhân trốn chui trốn lủi khắp chân trời góc bể thì đã bị thương nặng không thể chống đỡ được nữa. Trước khi lâm chung thì vừa hay được đệ tử môn hạ Khải Nguyên tìm đến. Vị đệ tử Huyền Thiên môn kia, thân mang trọng bảo, không thể không một mình trốn đến Đại Thương, hơn nữa còn sáng lập ra Huyền Nguyên quan. Còn người này tự xưng là Huyền Nguyên chân nhân.
Nghìn năm sau, Huyền Nguyên Quan xuống dốc, chỉ còn sót lại hai thầy trò, một già một trẻ. Do được chỉ điểm, tu luyện công pháp mà Huyền Nguyên chân nhân để lại nhiều năm lại thêm trong lúc vô tình uống được Tử Tinh quả lấy ra từ Tiên cảnh mà Lâm Nhất đã có được tu vi luyện khí. Sau khi sư phụ hắn thăng thiên, thì hắn liền xuống núi phiêu bạt giang hồ, hơn nữa còn đi theo Thiên Long phái ra biển tầm tiên. Mà chờ đợi hắn lại là một loạt kiếp nạn và nhân quả chưa hết...
Chuyện kéo dài đến tận ngày hôm nay, mọi chuyện xem như đã đặt dấu chấm. Nhưng chẳng biết tại sao, khi Lâm Nhất nhìn vào cánh cửa đá khép chặt trước mắt, lại cảm thấy hoảng hối.
Lang bạt khắp ba nơi là Cửu Châu, Đại Hạ và Đại Thương, đã tiêu phí nghìn năm ánh sáng, vô số người nằm lại, nhưng vì cái gì lại bị một cánh cửa không tên cầm chân? Bản thân hắn một đường vất cả đi đến tận đây, đã giải quyết xong nhân quả của người khác, nhưng mà con đường của hắn thì lại...
Nhưng mà, nếu như tiên đạo thật sự có cửa ải phá kén thành bướm thì hắn chính là tre già măng mọc. Bất kể nên trầm tịch hay là thuận gió mà đi, ta chỉ là muốn tìm ra con đường của mình. Có lẽ, hết thảy chuyện này chỉ vừa mới bắt đầu...
Lúc tâm niệm Lâm Nhất vừa động, thì hai mắt hắn đột nhiên cứng đờ.
Ở phía trước, đám hóa thần tu sĩ cũng không cải vã nữa. Trọng Tôn Đạt tính tình nóng nảy, vội vàng đã tiến đến trước cửa đá. Lúc chỉ còn cách cửa đá chừng hai mươi trượng, ông ta vẫn bình yên vô sự, lúc đến gần, chỉ còn cách tầm mười trượng, thì đột nhiên trên cửa đá nổ tung bắn ra một tia hào quang, cương phong lăng lệ ác liệt mang theo uy thế kinh khủng ầm ầm kéo đến.
Sắc mặt của Trọng Tôn Đạt chợt tái nhợt, còn không kịp né tránh thì đã “phanh” một tiếng, bị đánh bay ra ngoài. “Bịch” một tiếng, liền hung hăng nện xuống đất, không thể động đậy được nữa. Lúc ấy, mọi người có thể thấy được quanh người ông ta nổi lên một tầng huyết quang, bay nhanh chìm vào trong màn hào quang trước cửa đá. Mà thân thể của ông ta cũng lập tức tiêu tán, thoáng cái đã biến thành một cỗ thi hài khô quắt.
Đồng tử Lâm Nhất thoáng co rút, trái tim đập mạnh từng tràng.
Giờ khắc này, ở trong huyệt động to như vậy, ngay cả tiếng một chiếc lá rơi cũng có thể nghe thấy. Dù cho là tiền bối cao nhân hay là tu sĩ nguyên anh thì cũng đều trợn mắt há hốc mồm.
Một trong các nhân vật đỉnh phong của các nhà tiên môn Cửu Châu, tu sĩ hóa thần mang đến cho người ta một cảm giác như ngưỡng núi cao phải dừng lại, cứ như vậy bị giết chết trong nháy mắt... Đó là con đường thông thiên, hay là cánh cửa luân hồi...
Sau mấy hơi thở, Hoa Trần Tử đã kịp khôi phục lại tinh thần, thốt lên một tiếng sợ hãi, sợ đến mức quay người chạy vội về phía sau. Những nguyên anh tu sĩ khác cũng tương tự như nàng, từ người một đều hoảng hốt không thôi, vội vàng nhìn ngó hành lang, chỉ đợi thời cơ trốn chạy để khỏi chết.
Sắc mặt Ninh Viễn tái chợt, không tự chủ mà lùi lại phía sau hai bước. Thấy Lâm Nhất vẫn đứng đó không hề động đậy, hắn ta mới cắn răn dừng lại, nhưng vẫn không kìm nén được mà kinh hoảng thở dài một tiếng.
Tám vị hóa thần tu sĩ còn lại, lẳng lặng nhìn tử thi trên mặt đất chằm chằm, dáng vẻ lo sợ không yên. Một đường chín vị đồng đạo, chỉ trong nháy mắt đã thiếu mất một vị...
Qua thật lâu, Văn Huyền Tử mới vuốt râu, thở dài một hơi. Ông ta ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, nhưng nỗi khiếp sợ vẫn còn đó chưa tiêu tan được. Nhiều lần, ông ta lại nhìn về phía xa, ra lệnh nói:
- Tiểu bối Thiên Hành môn, đến đây thu liệm cho Môn chủ nhà các ngươi đi...
Thiên Hành môn chỉ còn lại một vị đệ tử, là một lão giả chừng năm mươi. Ông ta vội vàng lên tiếng, liền nơm nớp lo sợ đi đến trước di hài của Trọng Tôn Đạt, cung kính bái phục trên mặt đất. Sau đó thì lại lấy ra càn khôn túi, thu liễm di hài rời đi. Lúc này, Văn Huyền Tử mới lần nữa nhìn sang cửa đá, u ám thở dài, nói: