- Tiên duyên sắp đến, thiên môn không mở, có khóc cũng chẳng làm được gì...
Nói xong, ông ấy chợt thất lạc lắc đầu, sau đó chậm rãi quay người, thong thả trở ra. Trong lúc vô tình hay cố ý mà ánh mắt lại nhìn lướt qua Lâm Nhất.
Tiên Duyên sắp đến, Thiên môn không mở. Tiến lên trước, một bước thành tiên không thành, chỉ trong nháy mắt sẽ rơi vào luân hồi. Mặc dù Văn Huyền Tử không cam lòng, nhưng vẫn phải lui bước. Sáu người còn lại vẫn chăm chú nhìn vào cửa đá, sắc mặt liên tục thay đổi.
Đau khổ tu hành trăm ngàn năm, nhưng lại không thể phi thăng thành tiên. Hôm nay đã tìm đến con đường thông thiên trong truyền thuyết, nhưng lại không thể tiến lên trước một bước. Thọ nguyên của hóa thần tu sĩ có hạn, nếu như bỏ qua tiên duyên lần này, cũng chẳng khác gì ngồi không chờ chết...
Tùng Vân tán nhân mãnh liệt giậm chân nói:
- Mặc đạo hữu! Cấm pháp của ngươi cao siêu tuyệt luân, không ngại ra tay thử một lần chứ?
Mặc Cáp Tề đắng chát trả lời:
- Chỉ sợ là, cấm chế này còn có thể giết chết cả tiên nhân, sao có thể tùy tiện thử được? Mà cửa đá là được luyện chế từ ngũ sắc dị thạch,vị trí màu đen và tím không được trọn vẹn sợ là còn có huyền cơ khác! Mặc mỗ không cách nào giải được...
- Không cách nào giải được...
Tùng Vân tán nhân thở dài một hơi, lại nhìn sang bên cạnh hối thúc:
- Nhưng nếu có thủ đoạn thì không ngại hãy cứ thi triển ra, trước mắt cũng không phải là lúc để che giấu, việc này liên quan đến lâu dài...
Cùng ông ta nói đến lâu dài, không bằng nói thẳng ra là lên quan đến sự tồn vong của nhà mình. Đám người Bách Lý Xuyên, Công Dương Lễ bất đắc dĩ vô cùng. Trong đôi mắt Văn Bạch Tử lóe lên một tia sáng, bỗng nhiên gã ta quay người quát:
- Lâm Nhất, trên thân của ngươi có ngọc phù của sư huynh ta, nó có công dụng mở ra cánh cửa này, còn không mau dâng ra cho lão phu!
Nghe Văn Bạch Tử nói như vậy, mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Lâm Nhất.
Tùng Vân tán nhân khá là vui vẻ, vội vàng lớn tiếng gọi hắn:
- Lâm Nhất, mau mau đưa ngọc phù ra!
Mặc Cáp Tề cũng không ngớt lời phụ họa theo:
- Như thế rất tốt, như thế rất tốt...
Giờ này khắc này, vì để mở ra cánh cửa đá kia, mà các cao nhân hóa thần Cửu Châu đã chẳng còn phân biệt địch ta nữa, lời nói và hành động nhất trí đến mức thần kỳ. Ngay cả Văn Huyền Tử đã rời đi cũng dừng chân, trong ánh mắt không giấu được sự chờ mong.
Nhưng mà, người khác là lời ngon lời ngọt, còn Văn Bạch Tử thì lại hung hăng, gã ta quát:
- Tiểu tử! Nếu ngươi dám từ chối, lão phu sẽ lập tức nghiền xương ngươi thành tro!
Sau khi Trọng Tôn Đạt vẫn lạc, Lâm Nhất liền cứng đờ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá kia, nét mặt nghi hoặc tột độ. Đột nhiên trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, quả thật làm cho hắn cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Thấy Văn Bạch Tử thừa cơ bức bách, hắn nhướng mày, cười lạnh nói:
- Ha ha! Là ai đã từng nói trong vòng năm trăm năm sẽ không giết ta? Gắng chịu nhục, lật lọng chính là hành vi của tiểu nhân phàm tục! Làm sao mà bồi đạo tâm...
- Đáng giận...
Văn Bạch Tử từ đỏ chuyển sang xanh, nhất thời chỉ có thể bất lực im lặng. Ở bên trong Vô Cực điện, chính gã ta đã từng nói, nếu như trận pháp trên điện thờ mở ra thì trong vòng năm trăm năm gã ta sẽ không giết Lâm Nhất. Mà mới vừa ròi, trong tình thế cấp bách, gã lại quên mất chuyện này. Hiện tại, đối phương nhắc đến, làm gã vừa thẹn vừa giận. Người tu đạo có thể hỏng mất lương tâm, nhưng nếu làm trái với lời hứa thì sẽ khiến đạo tâm tổn hại, không tốt cho tu hành.
- Lâm Nhất! Lão phu cũng không nói trong vòng năm trăm năm sẽ khong giết ngươi!
Thân thể tráng kiện của Công Dương Lễ tiến lên trước một bước, thần thái uy nghiêm. Nghe nói như vậy, lửa giận của Văn Bạch Tử mới thoáng hòa hoãn hơn một chút. Mà Công Lương Tán rất ít khi lên tiếng cũng phụ họa theo:
- Không phiền đạo huynh ra tay, cứ để ta đến thu thập tiểu tử này...
Ba người kẻ xướng người họa, dụng ý không cần nói cũng biết, chính là muốn cướp đoạt một thứ trên thân Lâm Nhất. Mà mấy vị cao nhân hóa thần khác cũng không hề ra mặt khuyên can, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lấy lòng lúc trước.
Thu hết tình hình trước mặt vào trong mắt, Lâm Nhất cười khẩy một tiếng, nói:
- Ngoại trừ giết người cướp tài vật ra, ngươi còn dám hạ đòn sát thủ đau nhức với một tiểu bối như ta? Thật là phong phạm của cao nhân Cửu Châu.
Những lời này vừa cay nghiệt vừa châm biếm, khiến cho các cao nhân ở đây đều giật thót. Mà trong tình huống này, cũng không có ai so đo với hắn, chỉ có sắc mặt của Công Lương Tán là càng lúc càng đen.
Hoa Trần Tử cũng đã quên chuyện trốn chạy để khó chết, mang theo dáng vẻ bất an nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Nhất. “Ngươi còn dám nói không phải là lão đầu đã truyền Huyễn Linh thuật cho ta? Mà ngươi không chỉ lừa tiên tinh, mà còn mắng chửi, trào phúng các vị tiền bối, tiểu tử, ngươi tự gây phiền toái cho mình rồi...”
Tục ngữ có câu, đánh người không vẽ mặt, mắng chửi người không nói điểm yếu. Lúc này, Công Lương Tán cảm thấy vô cùng xấu hổ, giống như bị người ta trùng trùng điệp điệp tát cho mấy tát. Nét độc đoán trong mắt ông ta càng lúc càng nồng đậm, nhưng lại chẳng thể nào phát tác. Lâm Nhất một tây nâng một miếng ngọc phù bước đến, nhìn về phía Văn Bạch Tử nói:
- Đây là miếng ngọc phù ông nói...
Văn Bạch Tử thử ngưng thần, nói:
- Là thật hay là giả, để lão phu thử một lần là biết!
Tay phải Lâm Nhất nắm chặt miếng ngọc phù, vắt sau lưng, lắc đầu từ chối:
- Thật có lỗi! Tại hạ không có sở thích tặng quà người khác! Thiệt hay giả thì hãy để ta đây thử là được!
Hắn liên tục bước đi, dáng vẻ không sợ hãi, chậm rãi lướt qua người Văn Bạch Tử. Đối phương không tiện dùng sức mạnh, đành phải khó chịu hừ một tiếng, đè xuống nộ khí.
Tiểu tử này, lúc muốn tiên tinh cũng chẳng chút nương tay! Mấy vị cao nhân đã khá là nhẫn nhịn rồi, nhưng vẫn khá là yêu chiều hắn. Chỉ cần Lâm Nhất hắn thuận theo, thì kiêu ngạo một chút có đáng gì? Nhưng mà, miếng ngọc phù kia thật sự có tác dụng sao? Còn phải mỏi mắt mong chờ...