Vô Tiên

Chương 1590: Chương 1590: Đến rồi không thể đi (1)




Lâm Nhất đi lướt qua mấy vị cao nhân hóa thần, một mình tiến về phía cánh cửa đá, lúc chỉ còn cách vạch đích chừng hai mươi trượng thì hắn lại cẩn thận dừng bước.

Giờ phút này, cương phong lăng lệ ác liệt ầm ầm quét đến, mang theo uy thế vô thượng và sát cơ không hiểu, làm người khác khó mà có thể an tâm được...

Lâm Nhất cúi đầu đánh giá đạo bào trên thân mình, ở phía trên có một tầng hào quang yếu ớt, khó có thể nhận ra chớp động, cương phong ập đến, đều bị vô hình hóa giải. Mấy vị tán tu ở Thông Châu nói không sai, bỏ thêm giao tiêu vào vân bào, quả thật là không tầm thường. Hắn nhìn miếng ngọc phù trong tay một cái, ầm ầm mím môi.

Đắc tội với một hai vị hóa thần tu sĩ thì chẳng có gì đáng ngại, chiếm tiện nghi mấy viên tiên tinh cũng chẳng sao, mà nếu như hắn thật sự chọc giận tất cả cao nhân có mặt ở đây, mới là một hành động cực kỳ không sáng suốt. Văn Bạch Tử sỡm đã nhìn ra sự kỳ quặc trong chuyện này, nên mới thừa cơ chất vấn. Vậy nên, dù cho miếng ngọc phù mà Văn Đạo Tử để lại có tác dụng hay không thì bản thân hắn cũng đều không thể không đứng ra...

Kế đó, hắn lại đi về phía trước chừng năm trượng, sau đó lại dừng chân, không dám nhích lên nửa bước. Khi chỉ còn cách cánh cửa đá chừng mười lăm trượng, hắn cảm nhận được một hơi lạnh thấu xương ập đến, làm cho hắn không nhịn được mà run rẩy. Giờ khắc này, cả người hắn đều bị tai sáng kia bao trùm, dáng vẻ hoảng hốt. Tia sáng chói mắt kia lặng lẽ nở rộ, kế đó lại có từng trận gió lạnh lẽo quét đến...

Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, Lâm Nhất đã cắn răng, giơ miếng ngọc phù trong tay lên. Miếng ngọc phù kia lớn bằng nửa lòng bàn tay, là được luyện chế từ bạch ngọc, ở phía trên có vẽ hoa văn đơn sơ, có uy thế của phù trận. Hơn nữa, từ trong đó còn có thể nhìn thấy một chữ “Hạo”. Sau khi hắn thu thập được vật này, luôn thấy nó rất bình thường, cũng chưa bao giờ lưu ý đến. Giờ này khắc này, một miếng ngọc phù cổ quái như vậy có thể mở ra cửa đá sao?

Cách cửa đá chừng mười lăm trượng, Lâm Nhất lặng yên đứng đó. Ở chính giữa màn sáng và trận cương phong rất đậm đặc, một mình hắn đứng đó có chút tịch liêu. Sau lưng hắn, chừng mười trượng, xa hơn là và chục trượng, một đám cao nhân hóa thần, nguyên anh tu sĩ đều ngưng thần quan sát.

Lâm Nhất tay cầm ngọc phù, âm thầm gia trì linh lực, rồi lại tốn công vô ích. Nhiều lần, hắn còn giương mắt nhìn về phía trước. Thoáng chần chờ một chút, Lâm Nhất khẽ đưa tay lên, ném vật trong ray về phía cửa đá. Một đạo lưng quang đột nhiên vụt đến, thoáng chốc đã bao phủ toàn bộ màn hào quang và cương phong lại.

Chỉ chớp mắt sau, một tiếng vang thật nhỏ vang lên. “Phanh” đạo lưu quang kia bắn ngược trở lại, vượt qua đỉnh đầu Lâm Nhất, lao thẳng đến chỗ xa xa trong huyệt động.

Thế thế, mấy vị cao nhân hóa thần còn lại đều cảm thấy thất vọng vô cùng. Ngọc phù vô dụng, thiên môn khó mở!

Cùng lúc đó, Văn Bạch Tử một mực chú ý hành động lần này của Lâm Nhất đột nhiên bay lên, vươn tay chụp lấy miệng ngọc phù kia. Lại không ngờ được, trong nháy mắt gã ra tay, một đạo thiển điện giống như ngân sắc hào quang phá không mà đến, cưỡng ép cuốn miếng ngọc phù kia đi. Hai chân gã rơi xuống đất, dáng vẻ hậm hực vô cùng.

Lâm Nhất cũng không quay đầu lại, điềm tĩnh thu hồi Long tiên, đeo vào cổ tay, giơ miếng ngọc phù kia lên, cao giọng nói:

- Đây cũng không phải là vật để mở cửa đá, tại hạ lực bất tòng tâm!

Sau khi hắn nói xong câu, thì huyệt động lại trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Tùng Vân tán nhân có chút uể oải nhướng mày, cười xòa nói:

- Tìm đến tận đây cũng không phải là không thu hoạch được gì. Còn lại mấy trăm năm, có khi sẽ tìm ra cách phá cửa.

Phía sau cánh cửa đá kia, mười phần chính là con đường đi đến tiên vực. Mặc dù không thể tiến vào, nhưng chí ít vẫn có hi vọng cho ngày sau. Đám tu sĩ hóa thần nơi này vẫn còn thọ nguyên khá dài, ít thì mấy trăm năm, người nhiều thì đến mấy nghìn năm, có thể nói là không thể quật ngã. Có lẽ, lúc mọi người toàn lực ứng phó thì muốn tìm được cách để mở cửa cũng không phải là chuyện khó. Có lẽ, bọn hắn đều sẽ có đi đến tiên vực. Có lẽ... Sẽ còn có một con đường khác dẫn đến phía trước. Nhưng mà, bọn hắn vẫn phải tiếp tục tìm kiếm cơ duyên kia...

Tùng Vân tán nhân cảm thán, phần nào đã nói ra được nỗi khổ tâm của các vị hóa thần khác. Mặc Cáp Tề bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói:

- Sau khi quay trở về, ta sẽ tìm đọc điển tịch trong môn, nhất định phải tìm ra phương pháp phá cửa! Ngoài ra, chúng ta còn cần phải hợp mưu, hợp sức...

Âm tán nhân lắc lư thân dưới, dáng vẻ đau khổ nói:

- Ngoại trừ làm vậy ra còn có thể thế nào nữa đây?

Ông ta lại khằng khặc cười rộ lên, tự giễu nói:

- Tu hành hai ngàn năm, rồi lại phải tiêu hao trước một cánh cửa đá, quả thật tiên đạo trêu ngươi...

Bách Lý Xuyên vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá kia, không muốn dời mắt, rồi lại tự lẩm bẩm an ủi chính mình:

- Cuộc sống, đến rồi không thể đi, đi rồi không thể dừng, là tính mạng đấy! Hết thảy tùy duyên...

Lúc trước, trận pháp trước điện thờ cũng chỉ khiến cho người ta bó tay chịu trói. Hiện tại, cánh cửa đá trước mắt này lại là một hố sâu nuốt chửng sinh mệnh. Mà các hóa thần được tôn là cao nhân này lại chẳng biết phải làm gì. Ở trong mắt đám tiểu bối, nhân vật tiền bối không gì là không thể làm. Mà ở dưới thiên uy, bọn hắn lại chẳng khác gì cọng rơm, cọng rác...

Liên tục chịu đả kích, đám người Tùng Vân tán nhân, Mặc Cáp Tề cũng đã hoàn toàn uể oải. Sau khi thoáng chỉnh đốn lại tâm tình một chút, bọn hắn liền lấy bản đồ của mình ra xem. Chợt phát hiện, sắc mặt của Văn Huyền Tử và Văn Bạch Tử vô cùng dị thường, liền vội vàng quay người nhìn lại. Chỉ thấy, Lâm Nhất vẫn đứng yên ở đó, đưa lưng về phía bọn họ, khiến cho người ta càng mờ mịt vô cùng.

Đám người sau lưng đi hay ở, về cơ bản Lâm Nhất cũng chẳng hề quan tâm. Lúc này, hắn đang chuyên tâm quan sát cánh cửa đá kia, trong mắt, xích mang chớp động.

Dưới cái nhìn của Huyễn đồng tử, hắn có thể thấy rõ cánh cửa được bao bọc trong màn hào quang. Cánh cửa kia cao hơn một trượng, rộng chừng năm thước, từ trên xuống dưới được chia thành năm màu riêng biệt: xanh, trắng, vàng, đen, đỏ tía, vô cùng quỷ dị. Mà ở trên phần cửa đá màu đen và màu đỏ tía, đều có một vết nứt lớn chừng một nắm tay, và một lỗ nhỏ lớn hơn một thước. Từ trận cương phong làm người ta khiếp sợ là thông qua hai lỗ hỏng kia phun ra ngoài.

Thấy tình hình này, Lâm Nhất như có điều suy nghĩ. Chẳn biết từ lúc nào, hắn đã lấy ra miếng Khai Phong ngọc phù bên trong Phạm Thiên cốc. Nhưng rất nhanh, hắn đã vội vàng thu vào. Cấm chế trên cánh cửa đá này hung hiểm dị thường, nhất định khó mà phá được. Mà lỗ thủng trên cửa đá, chính là huyền cơ. Nếu như không đắp nặn nó lại, chỉ sợ sẽ không thể nào bắt tay phá cấm.

Một đám tu sĩ phàm tục muốn tu bổ cho một cánh cửa đá đến từ Tiên vực viễn cổ, nói dễ vậy sao! Lâm Nhất nhíu mày, vẫn còn đang trầm tư suy nghĩ. Lúc nhìn tháy Trọng Tôn Đạt chết oan chết uổng, hắn đã từng một lần sinh ra ý định rút lui. Đúng như mấy vị tu sĩ hóa thần đã nói, biết đến một nơi như vậy đã là có thu hoạch rồi, xem như có hi vọng về tiên đạo. Không thể lập tức phá cửa xông vào, thì cũng chỉ khiến bọn hắn nôn nóng nhất thời mà thôi. Tạm phải gác lại vài ngày để suy nghĩ đối sách vậy. Chỉ là lúc nhìn thấy hai lỗ thủng trên cánh cửa kia, hắn lại như nhìn thấy ánh lửa trong đêm đông đen kịch, bước chân cũng không cách nào chuyển động được.

Lâm Nhất suy nghĩ kỹ càng hồi lâu, trong lòng, chợt hiện ra một tia linh quang, nhưng vẫn khó có thể nắm bắt được. Hắn không nhịn được mà thở dài một hơi, rồi chậm rãi quay người sang chỗ đó. Theo sau tiếng thở dài, là một tiếng giậm chân vang vọng khắp huyệt động. Văn Huyền Tử lẳng lặng vuốt râu, Văn Bạch Tử thì vô lực khép chặt hai mắt, còn mọi người thì vẫn mờ mịt, chưa thể kết luận..

Lâm Nhất chắp hai tay sau lưng, chưa hề nhấc chân nửa bước. Đột nhiên, hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt lại, trong tay đã xuất hiện nhiều hơn một tảng đá lớn chừng một thước vuông. Cũng không chần chờ nữa, hắn dứt khoát xoay người ném tảng đá kia ra ngoài. Mọi người đều chuyên chú nín thở quan sát động tác của hắn. Tiểu tử kia đang làm gì vậy? Còn dám lấp kích lỗ thủng trên kia đá sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.