“Phốc” một tiếng thật nhỏ vang lên, tảng đá vuông màu tím kia vậy mà lại có thể dễ dàng xuyên qua sự ngăn cản của cấm chế, áp sát đến cửa đá. Chỉ trong nháy mắt, một lỗ thủng trên cửa đá đã biến mất không thấy đâu nữa, uy thế bức người lúc trước cũng đã yếu đi rất nhiều.
Thấy tình hình như vậy, mọi người ở đây vừa mừng vừa sợ. Tiểu tử kia sao có vật để phủ đầy lỗ hỏng vậy? Nếu như thật sự có cách phá cấm, vậy thì chuyến này cũng không cần mất hưng trở về rồi! Trời không tuyệt đường của người mà!
Văn Huyền Tử buông bàn tay đang vuốt râu của mình xuống. Đôi mắt thâm sâu của Văn Bạch Tử thì lại nổi lên một tia quang mang kỳ lạ. Gương mặt của Tùng Vân tán nhân lại tươi cười rạng rỡ. Công Dương Lễ phấn khởi dị thường. Bách Lý Xuyên thì kinh ngạc thất thần. Âm tán nhân thì cười khà khà. Dáng vẻ của Công Lương Tán thì chẳng khác gì chim ưng rình mồi... Có lẽ là vì không thể kìm được lòng, hoặc là do sự bí ẩn đằng sau kia thu hút, đám hóa thần tu sĩ ở chỗ này không tự chủ mà chậm rãi bước lên trước...
Đám nguyên anh tu sĩ đã quên mất đường lui sau lưng, từng người một quay đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong.
Hoa Trần Tử mím môi, bàn tay nhỏ nhắn cuộn chặt lại, sau đó thân hình thoáng lóe lên, chạy vội về phía trước. Ninh Viễn do dự một cái rồi cũng vội vàng bám sát theo phía sau.
Lúc Thiên Môn mở ra, sẽ có thể một bước thành tiên...
Lúc này, Lâm Nhất hoàn toàn không còn tư tưởng chú ý đến tình hình sau lưng. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá kia, thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, thần sắc vui vẻ. Vừa rồi, lúc linh quang trong lòng lóe lên, ắn đã thử một lần, hiệu quả hoàn toàn bất ngờ đấy, khiến cho tinh thần của hắn phấn chấn vô cùng.
Lúc vừa nhìn thấy cánh cửa đá có năm màu, Lâm Nhất đã có suy đoán. Muốn bít được lỗ thủng trên phần cửa đá màu đỏ tía kia, thì cần phải có một tảng đá phù hợp. Nên biết rằng, ở bên trong Hậu Thổ tiên cảnh, dù là núi đá ở chỗ nào thì cũng đều có màu vàng đất đấy. Mà ở bên trong Huyền Thiên tiên cảnh, mọi tảng đá đều có màu tím xích... Nhưng mà, khiến hắn đau đầu suy nghĩ cũng không phải là lỗ thủng trên nền đá màu đỏ tía, mà là lỗ thủng lớn chừng một nắm tay trên phần cửa đá màu đen.
Mà tảng đá màu đỏ tía vừa rồi cũng không phải đến từ Huyền Thiên tiên cảnh, mà là đến từ Thủy Hạ Thành trong Thất Tinh đảo. Lúc trước, là bởi vì hiếu kỳ nên Lâm Nhất mới đào lên một viên, mang theo bên mình. Lúc mới nhìn, hắn đã phát hiện tảng đá này khá vừa khít với một lỗ hỏng trên cửa đá, lại không ngờ được, thật sự có công dụng.
Thủy Hạ thành chính là do tiên nhân dùng đại thần thông để sáng lập nên đấy. Mà nguyên liệu, gạch ngói, cát đá là đều được lấy từ Tiên vực ra, không thể nghi ngờ. Cửa đá này cũng là do tiên nhân tạo ra. Muốn tu bổ lại cho nó, ngoại trừ sử dụng vật của tiên phực ra thì không còn cách nào khác. Mà trên thân hắn, may mắn có một viên đá màu tím, nhưng kiếm đâu ra một viên đá màu đen đây? Nếu như muốn bài trừ cấm chế, thì trước tiên phải bít được hai lỗ thủng kia. Nếu không thì chỉ sợ kiếm củi ba năm đốt một giờ mất...
Mọi người chậm rãi bước đến gần, Lâm Nhất giống như không hề phát giác ra, một mực nhìn chằm chằm vào viên đá trong tay. Năm đó, lúc Đồ Kính rời khỏi Cửu Long Sơn, khi đi qua Tang Tây trấn, lúc sắp chia tay, Tào chưởng quầy đã tặng cho hắn một vật, không phải là vàng mà là một viên than xấu xí. Hắn đã từng lĩnh giáo Lão long, đối phương nói rằng, đây là Ly thạch đến từ thượng giới. Thượng giới, chẳng phải là tiên vực hay sao! Vật này nhìn cũng khá vừa vặn với lỗ thủng trên cửa đá, nhưng cả hai lại không đến từ một chỗ, chẳng biết là có được hay không.
Hắn đã mang theo viên Ly thạch này bên mình nhiều năm, gần như Lâm Nhất đã quên mất sự tồn tại cửa nó. Mới vừa rồi, trong lúc hắn đang đau khổ, không biết tìm đâu ra một vật để phủ kín lỗ thủng kia thì đột nhiên lại nhớ ra một tảng đá.
Đã có hai tảng đá phù hợp để tu bổ cửa đá, hắn liền muốn thử sức một phen. Mà viên đá màu tím thì đã phát huy công dụng rồi, chẳng biết là viên Ly thạch này sẽ như thế nào.
Lâm Nhất ổn định lại tinh thần, rồi đưa mắt nhìn chung quanh. Mấy vị tu sĩ hóa thần đã đi đến bên cạnh hắn, từng ánh mắt đều vô cùng sáng rực, tận lực chờ mong. Hắn cũng không để ý đến, một đạo hắc quang rời khỏi tay.
“Phốc.”
Từ trên cửa đá truyền đến một tiếng vang thật nhỏ. Tất cả mọi người ở đây đều nín thở, nghe rõ tiếng nhịp tim của mình. Tình hình cũng rất giống với trước đó, viên ly thạch lớn chừng một nắm tay kia quả thật có thể lấp kín lỗ thủng kia, còn rất vừa khít. Sau đó, chỉ trong nháy mắt, cương phong đã tiêu tán hết, uy thế bức người hoàn toàn biến mất.
Một lúc lâu sau, cũng có thể là chỉ trong chớp mắt, cánh cửa đá đã đóng lại được ngàn vạn năm kia đột nhiên lại chậm rãi mở ra. Cùng lúc đó, hào quang bốn phía đột nhiên tụ tập lại một chỗ, mênh mông cuồn cuộn, nhiệt độ tăng lên, như lửa đốt. Sau đó lại như tổ tò vò bành trướng lớn, chỉ trong nháy mắt đã bao lấy Lâm Nhất đứng mũi chịu sào lại.
Lâm Nhất không hề giãy giụa, mà mang theo dáng vẻ không thể chống đỡ, nhìn chằm chằm vào đạo quang mang kỳ dị kia. Suy nghĩ buông xuông vừa xuất hiện, thì hai chân hắn đã chậm rãi rời khỏi mặt đất, bay về phía cửa đá. Mà lúc hắn tiến lên trước, màn hào quang rộng hơn một trượng kia cũng dần dần biến mất.
Thấy dị trạng như vậy, mọi người ở đây đều như bừng tỉnh đạo ngộ. Tu bổ lỗ thủng, mở ra cửa đá, sẽ kích phát trận pháp của tiên gia, vậy nên sẽ được truyền tống đến Tiên Vực?
Không kịp suy nghĩ nhiều. Tám dáng người liều mình xông về phía cửa đá. Nhưng lại lần lượt “bịch” “bịch” rơi xuống đất. Đạo quang mang kia đã hình thành nên một hàng rào, khó có thể vượt qua. Có người luống cuống tay chân, thần sắc lo lắng, có người thì lại không thể chờ đợi được nữa mà lao thẳng đến chỗ Lâm Nhất, còn không quên tế pháp bảo ra, chỉ muốn cướp lấy một con đường thành tiên...
“Bịch” một tiếng trầm đục vang lên, Văn Bạch Tử lại một lần nữa ngã xuống mặt đất. Gã vung vẫy cấm phù trên thân, nổi giận mắng:
- Tiểu tử ngươi dám ngăn cản đường đi của lão phu...
Còn chưa nói xong câu, thì gã đã điên cuồng nhảy dựng lên, hóa thành một tia sáng trắng bất ngờ tấn công đến, tình thế nguy cấp.
Vào lúc này, những vị cao nhân khác cũng đã phát giác ra điều gì đó. Bọn hắn lũ lượt làm theo Văn Bạch Tử, từng người một đều không muốn sống đánh về phía sau lưng Lâm Nhất. Từng đạo tia sáng, lướt qua rất nhanh...
“Bịch” một tiếng vang lên thật lớn, đinh tai nhức óc! Thế lao của đám người Văn Bạch Tử dừng lại, cả người lảo đảo té xuống dưới.
Có người nghẹn ngào thở hắt ra một hơi:
- Đó là cấm bài của ta, chí bảo của Mặc Môn ta...
Có người quát:
- Không được đóng cửa trận pháp...
Có người thì nổi giận mắng:
- Làm sao có thể cho một mình ngươi thực hiện được...
Đám người Văn Bạch Tử một lần nữa nhảy lên, khí thế tăng vọt, tế pháp bảo ra.
Sau một hồi nổ vang, huyệt động lại trở nên yên tĩnh dị thường. Tất cả mọi người đều sững sờ đứng ngay tại chỗ, thất thần im lặng. Cánh cửa đá kia đã bến mất không thấy đâu nữa, trước mắt chỉ còn lại một mảnh tối om.