Đứng giữa mảnh phế tích của Vô Cực điện, trước điện thờ đã sụp đổ chỉ còn một nửa, cả đám người, mỗi người một tâm trạng khác nhau.
Tiên tinh nguyên lực hao hết, trận pháp lúc đến khó có thể tiếp tục được, mọi người đành phải quay đầu thoát thân. Lúc trở lại trong đại điện, nhớ đến mọi chuyện đã phát sinh trong lòng đất, không khỏi làm bọn hắn cảm thấy bồi hồi khó tả.
- Lâm Nhất độc hưởng tiên duyên! Hắn có tài đức gì...
Văn Bạch Tử vẫn không thể tiếp nhận được, lửa giận khó bình. Tại một khắc cuối cùng, mọi người đồng loạt ra tay, không những chẳng thể giữ lại tiểu tử kia, mà lại còn phải trơ mắt nhìn cửa đá biến mất, cứ thế nhìn thiên lộ bị cắt đứt. Đã mong đợi suốt bao nhiêu năm, ngay cả sinh mệnh của sư huynh nhà gã cũng đổ dồn vào trong đó, cuối cùng lại thành toàn cho một tiểu bối...
Công Dương Lễ nhìn nửa tòa điện thờ chẳng còn chút động tĩnh gì, lẩm bẩm nói:
- Tiên vực không đến được nữa rồi, trận pháp câu thông trong lòng đất cũng không còn, chúng ta phải đi theo con đường nào nữa đây?
Trong lời nói của ông ta, mang theo sự bất đắc dĩ và không cam lòng, cũng đồng thời nói ra tâm sự của tất cả các nhà.
- Lúc Lâm Nhất dùng tiên tinh nguyên lực gia trì, ta đã từng chú ý đến, muốn mở ra trận pháp kia cũng không khó. Chỉ là tiên tung xa ngút ngàn dặm, chúng ta nên đi đến đâu để tìm kiếm bây giờ... Ài!
Mặc Cáp Tề còn chưa nói xong câu thì đã lại thở dài một hơi.
- Còn đi đâu nữa?
Bách Lý Xuyên vuốt chòm râu xanh của mình, lắc đầu than thở một câu. Lão trầm ngâm, nói tiếp:
- Náo nhiệt ồn ào, vắng vẻ an bình, mua vui trong đau khổ, trong mỗi hoàn cảnh đều có một thú vui riêng!
Nói xong, lão liền chắp tay chào mọi người sau đó quay người, bồng bềnh rời khỏi Vô Cực điện.
Náo nhiệt ồn ào, vắng vẻ an bình, mua vui trong đau khổ, đây chính là khắc họa lại năm tháng tu thành. Tuy tu sĩ là những người tâm chí cứng cỏi, nhưng lại vì bở lỡ một bước cơ duyên thành tiên mà không khỏi thất lạc một phen...
Bách Lý Xuyên rời đi, khiến cho mọi người phần nào kéo lại tâm trạng. Tùng Vân Tán nhân chợt có phát hiện, không khỏi hừ lạnh một tiếng. Văn Bạch Tử, Công Dương Lễ, và Công Lương Tán cũng không có lấy một lời chào, đều đã lần lượt chạy về phía xa rồi.
Nhìn bóng lưng kẻ thù đã chạy về phía xa, Tùng Vân tán nhân cũng không thèm quan tâm lắm, nói:
- Nở hoa kết quả, làm ruộng phải thu hoạch, thôi thì đến tận hôm nay...
Lão chợt nhìn sang đám người Văn Huyền Tử, nói tiếp:
- Thời gian còn sớm, chúng ta cũng không cần quan tâm đến hắn nữa.
Văn Huyền Tử thì lại nhìn chằm chằm vào nửa điện thờ đổ nát kia, lặng yên gật đầu. Âm tán nhân và Mặc Cáp Tề đều không hề phản đối, cả bốn vị cao nhân hóa thần lập tức rời khỏi Vô Cực điện.
Tiền bối của tất cả các nhà lại muốn đi đến nơi nào đó, đám nguyên anh đệ tử phần lớn đều chạy theo, có vài người thì chọn ở lại.
Hoa Trần Tử một mình trông coi Vô Cực bia, thái độ khá là kiên quyết. Nàng muốn tìm hiểu tấm bia đá trước mắt, cho đến khi tiên cảnh đóng cửa mới thôi.
Tùng Vân tán nhân lo lắng cho đồ tôn nên đã ra lệnh cho đệ tử ở lại làm bạn, đề phòng bất trắc. Nhưng mà Ninh Viễn lại xung phong nhận việc ở lại, hắn ta muốn cùng Hoa Trần Tử đạo hữu tìm hiểu tấm bia đá.
Đối với chuyện này, Văn Huyền Tử vui mừng cho phép, Tùng Vân tán nhân thì chẳng có lời gì để nói.
Sau khi đoàn người kia đi xa, trước Vô Cực bia trong Vô Cực điện chỉ còn lại hai bóng người.
Ninh Viễn bước đến bên cạnh Hoa Trần Tử, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào tấm bia đá, đến xuất thần. Trong lúc ấy, hắn ta chợt thở dài một hơi, hỏi:
- Trần Tử đạo hữu thật sự là muốn tìm hiểu tấm bia đá, hay là muốn chờ Lâm đạo hữu trở về...
Hoa Trần Tử mở mắt, thoát khỏi trạng thái tĩnh tọa, tò mò nhìn Ninh Viễn hỏi ngược lại:
- Chúng ta nhờ tiểu tử kia làm gì? Người ta đã đến tiên vực, làm sao chịu quay lại...
Ninh Viễn khó hiểu, nói:
- Tấm bia đá này rất khó tìm hiểu, ngay cả hóa thần tiền bối cũng không muốn tiêu tốn thời gian vào nó.
Hoa Trần Tử nhếch miệng cười, không cho là đúng mà nói:
- Nếu như thật sự như ngươi thì đã sao? Từ giờ đến này tiên cảnh đóng cửa vẫn còn chín năm nữa! Dốc hết toàn lực thử một lần, chỉ cần ngộ ra được điều gì thì hóa thần cũng không có...
Thấy cô gái này ý chí kiên cường, Ninh Viễn chợt cảm thấy hổ thẹn... Chỉ chốc lát sau, hắn ta có chút thất lạc nói:
- Chỉ tiếc Lâm đạo hữu một đi không trở lại, từ nay về sau khó có thể gặp lại...
Đôi mắt của Hoa Trần Tử hơi lấp lánh, thản nhiên nói:
- Đi đến đường cùng, phải nhìn mây bay!