Trong một phiến hoang mạc, cự thạch như ngọn núi nhỏ đang khẽ run rinh, lắc lư, nhưng treo giữa không trung cách mặt đất mười mấy trượng mà không rơi. Nó lớn ước chừng mấy trăm trượng, hình dáng hồn viên, lóng lánh tầng tầng kim trạch. Khí cơ lành lạnh đáng sợ với uy thế nghiền yết vạn vật, làm người ta sợ hãi kinh cụ, nhưng không thể nào tránh né. Ở phía dưới nó, một đạo kiếm quang màng vàng, độc trụ kình thiên, mặc cho vạn quân áp đính vẫn cứ không thể phá vỡ!
Phía dưới cự thạch, bóng của Lâm Nhất hơi có vẻ nhỏ yếu. Trong tuyệt cảnh, hắn không chỉ có thần thái bễ nghễ, mà dáng vẻ còn bệ vệ phách lối muốn trở mặt!
Hướng Thành Tử thấy đối phương không thể nói lý, dứt khoát lắc đầu không lên tiếng nữa. Trong chín vị Kim Tiên cao thủ có người nổi giận rồi, cáu kỉnh quát lên...
- Tự tiện xông vào Tiên vực, trách tội khó chạy thoát! Còn không thúc thủ chịu trói, chờ đến khi nào.
Người lên tiếng ấy cũng nấp ở bên trong khôi giáp, thần tình khó lường hơn nữa sâu cạn không rõ. Lâm Nhất nhận ra đối phương là vị lão già, trong chín vị Kim Tiên Sơ Kỳ trưởng lão, dựa vào tu vi trung kỳ cao nhất của hắn, hẳn là người cầm đầu một nhóm người ở đây.
Tự tiện xông vào Tiên vực? Lâm Nhất lười dài dòng, chậm rãi lui về phía sau một bước vận sức chờ phát động. Lúc này đặt tại trước đó, muốn thoát khỏi pháp trận cấm cố cũng đối phó với mấy chục người tiên đạo cao thủ, tránh không được phải đại khai sát giới. Nếu có thể không đánh mà thắng kết liễu chuyện phiền phức, có lẽ có thu hoạch, cũng là vương đạo. . .
Vừa lúc này, xa xa lại toát ra mười, hai mươi bóng hình. Thấy thế, tu sĩ bốn phía nhẹ nhõm hơn, còn có người tự nhủ:
- Cái này là được rồi, cường địch khó tránh khỏi tai kiếp. . .
Lâm Nhất biến đổi sắc mặt, men theo động tĩnh nhìn lại.
Giây lát, một nhóm tu sĩ đến gần.
Hai người cầm đầu, một nam một nữ. Nam trung niên với gương mặt đôn hậu, với chòm râu đen và ngắn, một thân thô bố y sam trông như một nông phu tầm thường, tinh quang trong hai mắt lập lòe, rõ ràng là vị Kim Tiên Hậu Kỳ cao thủ. Nữ nhân có tuổi tác cảnh xuân tươi đẹp, quần vải bó sát thân mình, đều mặc trang phục nông gia, nhưng dung mạo xinh đẹp thanh tú, hơn nữa ý vị không tầm thường, lại có cảnh giới Kim Tiên Hậu Kỳ viên mãn. Phía sau là 17, 18 vị tu sĩ, nam nữ lão ấu đều có, không có ai mà không phải có tu vi Tiên nhân trở lên.
- Sư tỷ, sư huynh. . .
- Bái kiến hai vị sư bá. . .
Thời khắc tu sĩ ở đây và người tới chào hỏi ra mắt, không quên gắt gao canh chừng bốn phương. Nam nữ cầm đầu ổn định thân hình bên ngoài nghìn trượng, ngưng thần quan sát Lâm Nhất dưới cự thạch.
Nhưg chỉ chốc lát sau, nữ tử hơi kinh ngạc, nhíu mi nhược tư.
Nam nhân cũng không tra cứu kỹ, vung tay lên bốn phía, quát:
- Còn đợi cái gì? Còn không bắt kẻ cắp. . .
- Chậm đã.
Nữ tử vội vàng lên tiếng ngăn cản, ngược lại hỏi:
- Sư đệ! Đệ có nhận ra được người đó?
Nam nhân tán thành đáp:
- Giống như đã từng quen mặt, thì làm sao chứ? Người tự tiện vào Tiên vực chắc chắn phải chết, chính là quy củ hàng vạn hàng ngàn năm qua, sao sư tỷ không biết. . .
Nữ tử đáp:
- Sư đệ chớ lỗ mãng, sau đó động thủ nữa không muộn.
Nàng ta vừa dứt lời, giương giọng vào trong trận, hỏi:
- Vị kia đạo hữu họ tên là gì, tại sao xông vào Tiên vực ta?
Phía dưới cự thạch như ngọn núi nhỏ, Lâm Nhất hãy còn bao phủ trong sát cơ nồng đậm. Hắn nhìn một nam một nữ xa xa kia, theo tiếng đáp:
- Chưa từng gặp mặt nhau một lần, không biết hai vị thật sự đã quên! Lâm mỗ đến đây không hề có ác ý . Còn xin triệt hồi trận thế, thu hồi pháp bảo. . .
Hắn dừng một chút, lại lạnh lùng nói:
- Lâm mỗ không thích bị người buộc nói chuyện. . .
Nữ tử khẽ biến thần sắc, vẫn không kìm nổi hỏi tới:
- Ngươi. . . Thật là Lâm Nhất?
Nam nhân thoáng ngẩn ra, khó có thể tin nói:
- Sư tỷ! Năm đó Lâm Nhất kia mượn Tử Vi tháp chi lợi, mới có tu vi Thiên Tiên, sau đó lại đả thương nặng cũng không rõ tung tích. Còn bây giờ người này cảnh giới rõ ràng cao hơn ta, hơn nữa tới kỳ hoặc, tất nhiên có bẫy. Nếu có thể bắt được, lại định đoạt sau. . .
Nữ tử lắc đầu đáp:
- Ngàn vạn lần không thể! Nếu có sai lầm, chẳng lẽ không phải làm khó cho sư phụ và sư bá?
- Ha ha! Thật là thật to gan. . .
Nam nhân dường như nhớ ra điều gì đó, không ngờ lại giận dữ sinh cười, nhắc nhở:
- Sư tỷ! Chớ quên hai vị trưởng bối xuất môn nơi nào? Mọi thứ đều có sư đệ đảm đương.
Nghe được lời ấy, nữ tử im lặng.
Nam nhân đã lóe thân hình lên một cái, trên dưới có thêm tầng kim khải chói mắt, lập tức khí thế biến đổi, quát như sấm:
- Bắt kẻ cắp lại.
Cùng lúc đó, ba bốn chục người đồng thời động thủ, từng đạo pháp lực nhanh chóng bay ra.
Nữ tử vẫn muốn ngăn trở, nhưng lúc này đã chậm, không nhịn được lui về sau một bước, mang theo vài phần nghi ngờ ngẩng đầu ngắm nhìn. Mười bảy, mười tám vị tu sĩ còn lại thấy nàng như thế, cũng đi theo ở một bên khoanh tay đứng nhìn.
- Rắc...
Dưới pháp lực gia trì, cự thạch như ngọn núi nhỏ đột nhiên vừa hàng. Đột nhiên xuất hiện một làm vỡ nát tiếng nổ trầm đục, trong phạm vi chung quanh mấy trăm trượng đất cát rơi ầm ầm vào bẫy vài thước. Ngay sau đó liền nghe được một tiếng nổ “ông”, Kim Long kiếm không chịu nổi gánh nặng, cùng chậm rãi trầm xuống. Mà Lâm Nhất trong đó vẫn ngạo nghễ độc lập, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh bất đắc dĩ.