Vô Tiên

Chương 2227: Chương 2227: Ngọc giữ Tiên vực (2)




Một nam một nữ kia cũng phải không xa lạ, chính là hai vị năm đó đã gặp trước Thăng Tiên Đài trong Tử Vi tiên cảnh. Bản thân mình bất ngờ đi tới trong hoang mạc này, đối với những điều nghe thấy đều không phải là không có đoán trước được. Nếu có thể kết giao một phen cùng đối phương, hoặc là mượn cơ hội thăm viếng một hai vị tiền bối cao nhân, cũng xem là chuyến đi này không tệ. Mà vốn không muốn đại động can qua, lại không ngờ nói mấy câu lại khó như thế, hừ. . .

- Rắc...

Lại một tiếng vang dội, Lâm Nhất nhướng hai hàng lông mày, giơ tay lên một chút. Kim Long kiếm quang mang lóe lên rồi biến mất không thấy, cự thạch ầm ầm xuống. Vào thời điểm cực kỳ nguy hiểm, hắn đột nhiên huy động tay áo. Trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên nứt ra một đạo hư không phùng khích trăm trượng.

Cùng lúc đó, thế tới cự thạch chợt ngừng.

Lâm Nhất hai tay bấm niệm tế ra thần chú như phong ảnh vậy, Ngũ Hành chi lực bốn phía bỗng loạn một cái. Thân hình vừa động, đột nhiên biến mất. nhưng chẳng qua là ý nghĩ chợt loé lên, bóng người hắn đã nghịch tập dựng lên, hai tay tách ra giữa không trung. Oành... một tiếng nổ oành đùng điếc tai nhức óc, thiên địa hơn mười dặm phạm vi chung quanh đều run rẩy kịch liệt. Cự thạch như núi nhỏ kia chợt tan rã, lập tức hóa thành kim chùy chín chuôi to lớn, từng cái một xoay tròn lăng không không trở lại trận thế.

Cho tới thời khắc này, Lâm Nhất đột nhiên xung thiên, từng đạo pháp lực quỷ dị lập tức đổ trút xuống. Hắn phản thủ biến thành trảo chụp một cái, kim chùy vẫn bay loạn lăng không tự dưng chợt ngừng, đột nhiên rút nhỏ, tiếp đó biến mất không tung tích. Mà hắn không chịu thôi, lại có vô số pháp lực bỗng nhiên hóa thành một loạt cuồng phong vội vàng cuốn bốn phương.

Có người kinh hô:

- Ai nha! Lôi thiên chùy của ta. . .

Mạnh yếu nghịch chuyển, tình hình chợt biến. Thời khắc cự thạch tan rã khiến cho chín vị Kim Tiên cao thủ đứng mũi chịu sào bất ngờ không kịp đề phòng. Pháp lực gia trì toàn bộ quy về hư vô, chỉ có thể trơ mắt nhìn pháp bảo trở thành vật vô dụng cũng bị đoạt đi. Mà đối thủ như nhập vào chỗ không người, hoàn toàn siêu thoát thoát khỏi pháp trận, đi ngược chiều trong Âm Dương Ngũ Hành, cũng lấy một địch nhiều, thừa cơ bức tới. . .

Nam nhân cầm đầu biến sắc, giơ tay lên gọi ra một luồng kim quang, quát lên:

- Hợp lực ngăn địch. . .

Hắn động thân lên, không quên hô:

- Sư tỷ trợ trận. . .

Nhưng hắn chưa tế ra pháp bảo trong tay, chín đạo quang mang nhỏ không thể nhận biết lại ác liệt dị thường đột nhiên lao tới, khiến cho người không thể nào tránh né. Theo một nháy mắt, bóng người bay loạn bốn phía, lập tức một tên tiếp theo một tên đã mất đi vùng vẫy.

Tình cảnh này khiến cho 17, 18 người ngắm nhìn một bên đều ngẩn ra. Trong đó nữ tử cầm đầu có lòng tương trợ, nhưng không lực xuất thủ. Chỉ nhìn ba bốn chục bóng người chim muông tan tác, từng người một khó chạy thoát vận rủi mà nổ lớn rơi xuống đất. Nàng ta không dám tiếp tục chần chờ, vội vàng cao giọng nói:

- Thủ hạ lưu tình. . .

- Ầm, ầm...

Đến lúc hai tiếng nổ trầm đục cuối cùng hơi ngừng, Hướng Thành Tử và Thư Lăng Tử đã té nằm trên đất song song nhau. Vì pháp lực nan kế, áo giáp không thể nào duy trì mà ngay chớp mắt biến mất, hiện ra tướng mạo vốn có của hai người bọn họ, vẫn cứ kinh hãi không dứt. Thực tế quỷ dị, lại thi triển không ra tu vi. Phương thiên địa này dường như đã bị người chúa tể, còn bản thân mình đành mặc cho hắn chi phối mà thân bất do kỷ. Ấy. . . tại sao người đó lại cường đại đến như vậy, chỉ sợ so với nhân vật tiền bối Động Thiên cảnh cũng không kém a.

Sau một tiếng hô to, nữ tử và tu sĩ liên can môn hạ nhà mình đều trố mắt tại chỗ. Chỉ thấy ba bốn chục người vừa mới động thủ, hoàn toàn không có may mắn thoát khỏi, từng người một nằm ngang trong phạm vi chung quanh hơn mười dặm, tình cảnh cực kỳ thảm hại. Sư đệ lại càng không chịu nổi, gần nửa người gặp hạn vào trong đất, làm gì còn có bộ dáng uy phong lẫm lẫm thường ngày. Mà giữa không trung, một người chắp hai tay sau lưng ngạo nghễ đứng đấy, uy thế Tiên Quân tràn đầy bốn phương. . .

- Bọn ngươi hãy còn có lực đánh một trận, muốn động thủ cứ tới! Lâm mỗ nhàn rỗi, cũng thật nhàn rỗi. . .

Lâm Nhất từ trên cao nhìn xuống, thần sắc không rõ nói một câu. Hắn hung hăng nói một câu cho hả cơn muộn phiền, lại giơ tay lên lấy ra một vật nhìn xem kỹ càng tường tận. Nó dài khoảng hai thước rưởi, không phải vàng không phải sắt, mà thế lớn lực nặng, hơn nữa đầu đuôi có sự khác biệt về độ thô dài. Vừa nhìn thấy, vật này không khác biệt lắm cùng với cây chùy, lại ẩn chứa pháp lực khó lường, biểu lộ mấy phần khá là thần dị.

Nữ tử quay đầu nhìn chung quanh, sau lưng mọi người đều không biết làm sao. Nang bản nhân lại lặng lẽ yên lòng, mang theo vài phần may mắn giơ tay nói:

- Ngươi đúng là Lâm Nhất. . .

Nàng ta áy náy lắc đầu, lại nói:

- Xưa đâu bằng nay, nên tôn xưng một tiếng tiền bối! Còn xin tiền bối đại nhân đại lượng. . .

- Hừ! Lâm mỗ độ lượng thật có hạn.

Lâm Nhất chậm rãi từ không rơi xuống, hai mắt không rời vật trong tay, nói:

- Vì sao coi ta là kẻ cắp, vì sao phải quần khởi công, trong Ngọc Thủ Tiên vực, có Tiên Quân cao thủ cùng với Động Thiên cảnh tiền bối hay không, hãy lần lượt nói rõ cho ta hay.

Hắn nhấc cánh tay lên, lại nói:

- Cây chùy này và áo giáp trên người mọi người, có manh mối gì.

Lới hắn nói tùy ý hơn nữa lạnh nhạt, nhưng không để cho người có điều hoài nghi.

Nữ tử hơi ngạc nhiên, lên tiếng:

- Thì ra tiền bối đã sớm biết Ngọc Thủ Tiên vực ta, bấy giờ mới tìm tới?

- Không chỉ có ở đây, còn có một Hạo Độ Tiên tôn, từ biệt mấy trăm năm.

Lâm Nhất đứng cách mặt đất ba xích, không đáng phân trần, lại lầm bầm mấy tiếng.

Nữ tử sáng ngời hai mắt, nói ra:

- Người mà tiền bối nói chính là sư tôn vãn bối.

Lâm Nhất hơi hơi nhếch khóe miệng, khẽ gật đầu một cái. Thần tình hắn lạnh nhạt tự nhiên, dường như hết thảy đều rõ ràng trong lòng.

Nữ tử không còn che giấu nữa, nói tiếp:

- Vãn bối Hiên Tử, vị kia. . . chính là Mạch Khâu sư đệ môn hạ của Ngọc Thắng tiền bối, chẳng biết có được hay không. . .

Nàng ta muốn nói lại thôi, tỏ ý áy náy. Trong đám đất bên ngoài mấy trăm trượng, một người không thấy đầu, chỉ còn sót lại hai chân đạp trời.

Ngọc Thắng, Ngọc Thắng Tiên tôn? Hai mắt Lâm Nhất dời tới trước người, nâng tay trái lên trống không nhẹ nhàng vồ một cái.

Xa xa ba bóng người lần lượt bay tới. Bùm… hạ vào bên ngoài mấy trượng. Trong đó có Mạch Khâu, còn có Hướng Thành Tử và Thư Lăng Tử. Ba người đặt mông ngồi dưới đất, kinh ngạc ngẩn người nhìn Lâm Nhất.

Hiên Tử thấy Lâm Nhất không phải là người hà khắc, lúc này vui vẻ nói:

- Tiền bối nghe ta nói cặn kẽ. . .

. .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.