Trong nháy mắt đèn tắt, trong lòng Lâm Nhất đột nhiên giật thót. Thải Ứng Tử và Kỷ Anh đồng thời phát hiện, đều nhìn sang, thần sắc hơi kinh ngạc.
Ở giữa Sơn động, bảy đế đèn tạo thành vòng tròn giống như một tế đài, trong sự quỷ dị lộ ra mấy phần yên lặng trang nghiêm. Đèn chỉ còn lại sáu ngọn vẫn sáng. Sáu ánh lửa màu đen giống như sáu đôi mắt, nhìn thấu hư không, tới thẳng sâu trong cô độc, khiến người ta thần hồn khó yên.
Khi Ba người đang trố mắt nhìn, tình hình trong sơn động lại từ tf biến đổi. Phốc một tiếng, đế đèn không còn ngọn đèn chợt có huyết quang màu đỏ đậm hiện lên, lập tức chậm rãi chìm xuống dưới đất. Trong nháy mắt, mặt đất vẫn kiên cố như cũ, ngọn đèn đó đã không còn bóng dáng.
Nhìn sáu đế đèn vẫn sáng, Thải Ứng Tử không nhịn được thở dài một tiếng. Bên trong Thần thức giống như chưa từng có gì phát sinh, mà tất cả những gì vừa rồi lại đã tận mắt nhìn thấy.
Chẳng buồ nghĩ nhiều, Thải Ứng Tửvội vàng xoay người nhìn về phía hai người còn lại. Kỷ Anhcũng đang rất ngạc nhiên, nhất thời không biết phải làm sao. Mà Lâm quan chủ thì không còn uống rượu nữa mà từ dưới đất đứng dậy, thần sắc hoài nghi.
Đúng vào lúc này có tiếng bước chân rất khẽ đạp phá sự yên lặng mà đến. Một bóng người như quỷ mị xuất hiện trong cửa động, chính là Quỷ Chủy. Hắn nhìn ba người trong động, thản nhiên hỏi:
- Các ngươi còn đứng đây làm gì, có thấy Thanh Diệp đạo hữu quay về .
Còn chưa nói hết, hắn hướng về phía đế đèn, hơi ngẩn ra, lẩm bẩm:
- Đèn sao lại thiếu một ngọn.
Thấy người đến giống như bị bệnh thần kinh chưa tỉnh, Thải Ứng Tử không đáp mà hỏi ngược lại:
- Ngươi và Thanh Diệp trước sau ra khỏi sơn động, sao lại không biết tung tích của nàng ta?
Nghe vậy, Quỷ Chủy bỗng nhiên a một cái. Hắn nhìn về phía Thải Ứng Tử, chớp chớp mắt, trả lời:
- Thanh Diệp và kết bạn xuất hành, quay đầu lại thì không thấy bóng dáng của nàng ta nữa. Ta còn tưởng rằng nàng ta sợ nên quay về, ai ngờ không phải là như vậy.
Hắn từ từ cúi đầu xuống, buồn bã nói:
- tình hình Ngoài động thật sự rất dọa người.
Nói đến đây, Quỷ Chủy đi tới chỗ lúc trước, chậm rãi ngồi xuống. Sau đó, hắn nhìn sáu ngọn đèn còn lại, trên mặt tựa cười mà như không phải cười.
Thải Ứng Tử nhìn nhìn Quỷ Chủy, lại quay sang Kỷ Anh. Nhìn nhau một lát, hắn quay đầu nói:
- Lâm quan chủ, có muốn ra khỏi động một chuyến không, có ba người chúng ta dắt tay, chắc không phải lo gì.
Ánh mắt sau khi Lâm Nhất từ ngọn đèn hướng sang Quỷ Chủy, lại lướt qua hai người Thải Ứng Tử, lại hướng về phía cửa động đen xì. Sau đó, khóe miệng hắn nhếch lên, nói:
- Nghe nói ngoài động rất dọa người, ta thì lại nhát gan!
Sắc mặt Thải Ứng Tử trầm xuống, Lại nghe Kỷ Anh rất ít lên tiếng mở miệng nói:
- Tình hình khó lường, cẩn thận làm đầu!
Hắn tay vuốt râu dài, trầm ngâm một thoáng rồi gật đầu đáp:
- Cũng được! Chờ Thiên Tinh Tử và Ngô Huyền trở về rồi tính tiếp cũng không muộn.
Trong sơn động Yên tĩnh, bốn người ngồi lại chỗ cũ. Thải Ứng Tử và Kỷ Anh tâm thần không yên, đều tự tỏa thần thức ra, không muốn bỏ qua một phương một tấc chung quanh. Quỷ Chủy thì vẫn giữ kín như bưng tất cả những gì ở ngoài động, im lặng độc tọa.
Lâm Nhất không chú ýtới ngọn đèn mà cúi đầuquan sát bản thân, thần sắc hơi kinh ngạc. Hắn sau đó hai tay kết ấn, thổ nạp điều tức. Nơi này ma khí lượn lờ, hiếm có.
Trong Bất tri bất giác, một canh giờ trôi qua. Lâm Nhất đang Tĩnh tọa bỗng nhiên mở mắt, thầm thở phào. Đúng lúc này, ở cửa động có động tĩnh truyền đến. Hắn quay đầu lại nhìn, thần sắc khẽ động.
Thanh Diệp chậm rãi đi vào sơn động, trong thần sắc mỏi mệt lộ ra vẻ ngỡ ngàng. Nàng ta gật đầu với ba người họ rồi lập tức nhìn về phía Quỷ Chủy khó hiểu hỏi:
- Vì sao lại bỏ ta mà đi một mình.
Nữ tử đó đột nhiên hiện thân, khiến Thải Ứng Tử có chút kinh ngạc, thất thanh nói:
- Ngươi không chết à.
Kỷ Anh ở Cách đó không xa vuốt râu không nói gì, lại gật đầu theo. Sau đó, hai người họ không hẹn mà cùng quay sang Quỷ Chủy. Đối phương vẫn cười, lại chua chát lẩm bẩm:
- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai!
Thanh Diệp lắc đầu, dùng tay ôm ngực, vẫn lo sợ bất an. Nàng ta quay trở lại chỗ của mình rồi ngồi xuống, lúc này mới hướng về phía Thải Ứng Tử đang vẻ mặt nghi vấn nói:
- Ta vừa ra khỏi sơn động lập tức bị sương mù bao phủ. Đợi phân biệDowijdc phương hướng thì đã không thấy thân ảnh của Quỷ Chủy đạo hữu, đành phải vội vàng quay về.
Thải Ứng Tử giật mình, thần sắc hơi bình tĩnh lại. Hắn nhìn về phía Kỷ Anh, nói:
- Lúc trước trách lầm Quỷ Chủy đạo hữu rồi!
Đối phương bất động thần sắc, ánh mắt nhìn chỗ ngọn đèn đã biến mất đó, có chút đăm chiêu.
Quỷ Chủy mang theo nụ cười nhất thành bất biến, nhẹ giọng nói:
- Trách lầm thì sao! Chỉ sợ lần này người và của đều không còn!
Người này chỉ toàn nói những lời xui xẻo! Thải Ứng Tử không cho là đúng cười ha ha, quang sang Thanh Diệp nói: