- Nơi đây ma khí rất nặng. Nếu không phải người ma tu thì khó tránh khỏi phải chịu khốn nhiễu.
Hắn dừng lại một chút rồi hỏi tiếp:
- Ngươi vừa rồi ra ngoài có phát hiện gì không, hai người bọn Thiên Tinh Tử đi đâu rồi?
Sau khi về sơn động trông đèn, dưới ánh lửa màu đen, Thanh Diệp dường như trầm tĩnh hơn nhiều. Nàng ta nhìn ngọn đèn đã biến mất đó, nói:
- Ở ngoài động không thấy được gì cả, càng không biết được tung tích của Thiên Tinh Tử và Ngô Huyền. Có điều ta nhớ rõ là nơi này từng có bảy ngọn đèn cơ mà, sao giờ lại chỉ còn có sáu.
Vì sao lại còn có sáu? Từ lúc ngã vào trong sơn động, tất cả đều khiến người ta không thể phỏng đoán. Thải Ứng Tử vẫn nhẫn nại kể lại những gì đã chứng kiến, quả nhiên khiến cho Thanh Diệp càng trở nên hồ đồ.
Sau Nửa canh giờ, năm người đang tĩnh tọa đều giương mắt nhìn về phía cửa động.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, tới gần cửa động thì im bặt. Sau đó một thân ảnh xuất hiện, Ngô Huyền đi lâu chưa về đã trở lại. Không còn nụ cười hiền hoà quen thuộc đó, chỉ có vẻ mặt lo lắng. Ngoài ra, trong tay hắn còn xách một người, không ngờ là Thiên Tinh Tử.
Bùm một tiếng, Thiên Tinh Tử rơi xuống đất. Hắn sinh cơ đã đoạn tuyệt, hiển nhiên đã chết từ lâu rồi.
Thấy tình hình này, năm người trong sơn động đều đứng dậy. Gắt gao nhìn chằm chằm Ngô Huyền, trong mắt hàn quang chớp động; Nụ cười của Quỷ Chủy thì biến thành lạnh lẽo, thần sắc không rõ; Thanh Diệp thì lộ ra vẻ bối rối, nhất thời lúng túng; Lâm Nhất hơi nhíu mày, trầm mặc không lên tiếng. Chỉ có Thải Ứng Tử nhấc chân tiến về phía trước, vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Đạo hữu dừng lại!
Thải Ứng Tử vừa muốn động thân, đột nhiên bị Ngô Huyền trước cửa động lên tiếng quát bảo ngừng lại. Sau đó, hắn vô lực xua tay, nặng nề thở dài, trầm giọng nói:
- Trên đường trở về bất ngờ thấy di hài của Thiên Tinh Tử đạo hữu. Nguyên hắn chết không rõ, ta chỉ muốn thỉnh giáo các đạo hữu. Hắn chính là tiền bối Luyện Hư, hơn nữa quen biết nhau đã nhiều năm, ta cho dù là có lòng muốn gia hại thì cũng lực bất tòng tâm! Đã nói nước này, xin chư vị đừng ngờ vực vô căn cứ, để tránh làm tổn thương hòa khí!
Xì.
Ngô Huyền vừa dứt lời, sợ tới mức đột nhiên nhảy dựng ra sau. Theo một tiếng vang nhỏ, trên mặt đất đột nhiên bốc lên một đạo hỏa diễm màu đen, cỗ thi hài ấy theo đó mà cháy sạch. Thiên Tinh Tử, môn chủ Tinh Xảo môn, cũng là cao nhân Luyện Hư không ngờ đã hóa thành tro bụi.
- Không nên như vậy.
Khó có thể tin được tất cả những gì nhìn thấy ở trước mắt, Ngô Huyền thất thanh nói. Chợt thấy năm người trong động ép tới, hắn biết những lời vừa rồi là vô ích, vội nói:
- Thiên Tinh Tử thân trúng Ma Sát Âm Hỏa, thật sự là nằm ngoài ý liêu. Mà nếu ta thật sự có ác ý thì lúc này cũng không dám quay về.
Thải Ứng Tử dừng chân. Kỷ Anh, Thanh Diệp, Quỷ Chủy cùng với Lâm quan chủ kia đều đi theo sau hắn. Lúc này năm người rất có tư thế cùng chung mối thù, rõ ràng muốn tìm Ngô Huyền tính sổ. Không hề có dấu hiệu báo trước, một cao nhân có tu vi Luyện Hư nói chết là chết, không thể không khiến người ta kinh hãi. Mà người thúc đẩy chuyến đi tới bí cảnh khó thoát khỏi tội nghiệt.
- Theo ta được biết, trong Hành Thiên Tiên Vực người tu ra Ma Sát Âm Hỏa là chưa từng nghe thấy. Mà một tiểu bối Hóa Thần ngươi năm lần bảy lượt nhắc tới Ma Sát Âm Hỏa này, cũng khiến người ta tò mò!
Thải Ứng Tử đã muốn làm khó, trong lời nói không hề còn vẻ khoan dung. Hắn tiếp tục dồn ép:
- Lừa chúng ta đến đây, rốt cuộc là có mưu đồ gì, xin hãy nói thực ra đi! Nếu không ngươi khó thoát khỏi cái chết!
Ngô Huyền thần sắc lo lắng, hết đường chối cãi, không nhịn được dậm chân phất tay áo, oán hận nói:
- Ta trước đây cũng hoàn toàn không biết gì về Thiên Sát Âm Hỏa trong bí cảnh, chỉ là được Thiên Tinh Tử đạo hữu chỉ giáo mới coi như nhận biết.
Hắn chỉ về phía đế đèn ngoài hơn mười trượng, tiếp tục phân trần:
- Thiên Tinh Tử đạo hữu từng nói, lửa này đến từ viễn cổ, , âm hàn kỳ tuyệt, uy lực phi phàm, chỉ cần không chạm vào thì không có gì hung hiểm. Những gì ta nói đều là thật, không hề có ý lừa gạt. Về phần trong bí cảnh vì sao không thấy tiên tinh và bảo vật, ta... Đèn sao lại thiếu đi một.
Lâm Nhất đi theo sau mấy người Thải Ứng Tử, rất có cái hiềm bỏ đá xuống giếng! Có điều, hắn lưu ý động tĩnh xung quanh, đồng thời thủy chung nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngô Huyền. Mỗi một câu, mỗi một ánh mắt Đối phương lộ ra đều khiến hắn suy đoán không thôi.
Thải Ứng Tử lại tức giận vì thần sắc trốn tránh của Ngô Huyền. Thiên Tinh Tử đã chết, nói không chừng tiếp theo sẽ tới phiên mình. Lời nói của hắn biến thành lạnh lẽo, trên người sát khí đại thịnh, quát lên:
- Hừ, đừng có quanh co! Ngô Huyền, ngươi còn không giao đồ giản có ra, cũng nói ra chân tướng của bí cảnh thì còn đợi tới khi nào.
Mấy vị Trước mắt này đều là hạng người khó địch, càng đừng nói tới còn có hai cao nhân Luyện Hư. Ngô Huyền chẳng buồn hỏi tới sự biến mất kỳ quái của ngọn đèn, lớn tiếng nói:
- Chậm đã! Ta giờ dâng đồ giản đây.
Khi nói, trên tay hắn xuất hiện một vật, lại đột nhiên dùng sức bóp nát. Chỉ một thoáng sau, một đạo quang mang hiện lên, một thân ảnh đột nhiên chạy đi.
Thấy thế, Thải Ứng Tử giận dữ. Hắn vừa muốn động thân đuổi theo thì lại bị người ta lên tiếng khuyên can. Kỷ Anh luôn kiệm lời, tay vuốt râu bạc, vào lúc này đã lên tiếng:
- Chờ có lỗ mãng, để tránh trúng kế!
Thải Ứng Tử trong lòng thắt lại, lửa giận lập tức biến mất. Thiên Tinh Tử cùng là tu vi Luyện Hư còn không phải vẫn khó thoát khỏi một kiếp, càng đừng nói tới người khác? Lúc hắn đang suy nghĩ, có người giật mình cả kinh nói:
- đế đèn vừa biến mất chính là thuộc về Thiên Tinh Tử.
Mấy người ở đây theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Quỷ Chủy trên mặt mang theo nụ cười khó hiểu, tay chỉ vào sáu đế đèn còn lại, lẩm bẩm:
- Người chết đèn tắt, thì ra là thế.
Bảy người tới tới bí cảnh đều là do bảy đế đèn đó ban tặng. Đúng như loiwfi Quỷ Chủy nói, mỗi đế đèn đều đối ứng với một người. Đế đèn vừa biến mất chẳng phải chính là của Thiên Tinh Tử sao.
Lúc này, hàn ý đột nhiên xuất hiện, khiến người ta nỗi lòng hỗn loạn. Vào lúc này, năm người ở đây đều giật nảy mình, không nhịn được trợn mắt lên.
Ngọn đèn giống như sáng mãi đó lại vô thanh vô tức tắt đi một ngọn.