Trong sơn động, yên tĩnh ngưng trọng, khiến người ta khó thở.
Theo ngọn đèn vụt tắt, đế đèn đó chậm rãi chìm xuống lòng đất, trong nháy mắt đã biến mất. Mà đối ứng với nó, không ngờ không phải là Ngô Huyền vừa bỏ chạy.
- A.
Thanh Diệp lấy tay che miệng, thần sác bối rối. Theo lời của Quỷ Chủy thì đế đèn biến mất chính là thuộc về nàng ta. Theo một tiếng thét kinh hãi hậu tri hậu giác của nàng ta, mọi người ở đây kinh ngạc không thôi. Đèn tắt, vì sao người vẫn chưa chết.
Lâm Nhất thấy Thanh Diệp bình yên vô sự, ánh mắt lướt qua ba người Thải Ứng Tử, Kỷ Anh và Quỷ Chủy, đột nhiên lại nhìn về phía cửa động đen xì đó. Hắn tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, không do dự nữa, lao thẳng ra ngoài động. Thải Ứng Tử và Kỷ Anh trao đổi ánh mắt, hai người cũng lao về phía cửa động theo.
Trong sơn động, còn lại năm ngọn đèn và hai người thần sắc khác nhau.
Thanh Diệp giống như là sống sót sau tai nạn, vẫn kinh hồn bất định.
Quỷ Chủy yên lặng nhìn xung quanh, lại quan sát bóng dáng đang đứng ngồi không yên kia. Hắn khẽ cười, trong mắt có ánh đèn lay động.
Sau khi xuyên qua cửa động dài hơn mười trượng, thân thể Lâm Nhất đột nhiên nhẹ bẫng. Hắn vừa muốn đạp không mà đi, bỗng nhiên lại lách sang bên. Phía sau là thân ảnh của Thải Ứng Tử và Kỷ Anh vừa chạy ra, hai người căn bản không rảnh bận tâm tới tình hình xung quanh, mà là lao về phía bóng tối vô biên và sương mù đang ùa tới đó.
Lâm Nhất lặng lẽ vận chuyển Huyễn Đồng, chậm rãi tiến về phía trước. Ngoài trăm trượng, Thải Ứng Tử và Kỷ Anh đang lòng vòng tại chỗ, nhất thời khó có thể thoát khỏi sự vướng víu của sương đen. Hai người họ cách nhau chỉ mấy trượng mà lại khó có thể tìm được đối phương.
Ngoài sơn động này sớm đã được bố trí cấm chế, chỉ đợi có người chui đầu vô lưới?
Lại đi mấy chục trượng, Lâm Nhất dừng chân nhìn lại. Chỗ cửa động đó, núi đá bốn phía đều có hình cài răng lược, hơn nữa hình dạng dữ tợn. Bên trên chính là một tảng đá đen màu to mấy trăm trượng lẳng lặng đứng sừng sững trong bóng tối.
Dưới chân Lâm Nhất điểm nhẹ, cả người bay lên trời. Trong chớp mắt hắn đã đến trên núi đá.
Bóng tối rất trầm che phủ mặt trời, chặn thần thức, khiến người ta mờ mịt mà không biết đường về. Sương mù đó tràn ngập thiên địa, còn khiến người ta lạnh tới thấu xương, giống như là đặt mình trong thâm uyên. Chẳng trách có người nói tình hình ngoài động rất dọa người.
Lâm Nhất thu liễm tâm thần nhìn xung quanh, trong mắt xích mang chớp động.
Dưới sự bao phủ của đêm đen, phạm vi vạn dặm xung quanh khe núi cực lớn không có lấy một ngọn cỏ, vô cùng hoang vắng. Trừ mấy cấm chế ở chung quanh núi đá ra thì khắp nơi đều trống trải nhìn cái là rõ. Ngoài Mấy ngàn dặm, Ngô Huyền đang vội vàng đi nhanh.
Trong nháy mắt Nhìn thấy Ngô Huyền, Lâm Nhất hơi cảm thấy bất ngờ. Mà hắn đột nhiên nghĩ tới gì đó, lập tức nhảy xuống núi đá, đi thẳng tới cửa động phía dưới. Cùng lúc đó, Thải Ứng Tử và Kỷ Anh đã thoát vây mà ra. Có lẽ là có phát hiện gì đó, hai người họ vẫn chưa đi xa, cũng vội vàng chạy về.
Chỉ trong giây lát, Lâm Nhất, Thải Ứng Tử và Kỷ Anh trước sau đi vào trong sơn động. Mà tất cả những gì nhìn thấy lại khiến người ta trố mắt.
Quỷ Chủy một mình tĩnh tọa, trên mặt lộ nụ cười quỷ dị. Cách đó không xa năm ngọn đèn le lói nhỏ như hạt đâu, chỉ độc không thấy thân ảnh của Thanh Diệp. Hoặc là nữ tử đó chưa từng xuất hiện. Chỉ là chỗ nàng ta ngồi lúc trước, có mấy vệt đỏ, tuy máu tanh vẫn còn, nhưng lại dầm bị âm hàn chôn vùi. Trong nháy mắt, tất cả đều không còn tung tích.
Thải Ứng Tử thở dài, giơ tay lên triệu ra phi kiếm, trầm giọng quát:
- Quỷ Chủy! Thì ra ngươi mới là tên đầu sỏ!
Đồng thời, Kỷ Anh cũng cầm pháp bảo trong tay. Hắn quay đầu lại nhìn, lách sang bên một bước, chặn lấy cửa động. Lâm Nhất như không phát giác động tác của hai người bọn họ, mà nhíu mày thật sâu.
- Hai vị tiền bối Luyện Hư, muốn giết ta thì dễ như trở bàn tay! Chỉ có điều.
Trên mặt Quỷ Chủy trừ nụ cười, không hề có vẻ ý sợ hãi. Hắn không nhanh không chậm nói:
- Kết bạn đến đây, cũng có ba phần tình đồng đạo. Có thể cho ta phân trần một hai không.
Thải Ứng Tử trao đổi ánh mắt với Kỷ Anh, lại gật đầu với vị Lâm quan chủ kia. Trong mắt hắn, lúc này địch ta đã rõ ràng. Sau đó, trên người hắn tỏa ra khí thế lạnh lẽo, thong thả bước về phía trước, lạnh lùng nói:
- Tình cảnh này, giống như Ngô Huyền kia mới là hung thủ. Nhưng kỳ thật lại không phải, hắn chỉ là một tên lái buôn trong tiên môn mà thôi. Trên đường đi, ta thấy Thiên Tinh Tử cùng hắn kẻ xướng người hoạ, liền cho rằng hai người đó đã âm thầm cấu kết với nhau, bố trí cái bẫm này để hãm hại chúng ta. Lại không ngờ khi Thiên Tinh Tử chết, lời nói dáng điệu của Ngô Huyền không giống giả bộ, chứng tỏ suy đoán trước đó của ta là không đúng.
Đi tới cách đế đèn không xa, Thải Ứng Tử ngừng lại. Hắn một tay cầm kiếm, một tay vuốt râu, nói tiếp:
- Bí cảnh này rất quỷ dị, nếu không phải từng đích thân tới và am hiểu môn đạo thì tuyệt đối khó mà tiến vào được đây. Ngô Huyền mặc dù giả bộ che giấu, lại không phân biệt ra sự kỳ quái ở nơi đây. Vì thế ta và Kỷ Anh đạo hữu liền âm thầm lưu ý nhất cử nhất động của ngươi và Thanh Diệp cùng Lâm quan chủ. Có thể thấy được rõ ràng, ngươi mới là kẻ chủ mưu đằng sauu.
Những lời này hoàn toàn kín kẽ, vào lúc này lại khiến người ta khó có thể cãi lại.
Quỷ Chủy muốn nói lại thôi, nụ cười có chút chua chát. Sau đó, hắn buồn bã nói:
- Cái ngươi cho rằng lại không phải như ngươi cho rằng; Những lời ta nói chẳng qua chỉ là ta nói. Nói và không nói, chẳng khác gì nhau cả! Ba vị, động thủ đi.
Hắn thấy chết không sờn, không quên buồn bã lẩm bẩm:
- Ngươi và ta đều khó thoát khỏi cái chết, đi trước một bước cũng hay! Người cuối cùng, đến lúc đó sẽ hoảng hốt bất lực cỡ nào.
Xe không cùng đường, ngựa không cùng máng, người không cùng lời, không ngoài như vậy. Quỷ Chủy căn bản chẳng buồn để ý tới Thải Ứng Tử, dứt khoát ngửa cổ chờ chết. Nếu ngươi cái gì cũng biết rồi thì ta việc gì phải nói nữa! Dù sao mọi người cũng đều phải chết, chỉ là phân trước sau mà thôi.