Vô Tiên

Chương 1749: Chương 1749: Chui đầu vô lưới (2)




Vẻ mặt Thải Ứng Tử cứng lại, nhất thời tiến thối lưỡng nan. Giết Quỷ Chủy? Coi như đã làm sáng tỏ những gì mà trước đây chưa biết; Nếu giết nhầm? Há chẳng phải là để hung thủ thật sự được hả hê toại nguyện sao?

Khi Thải Ứng Tử đang khó quyết định, bỗng nhiên thần sắc biến đổi. Hắn vội vàng nghiêng người lui một bước, thất thanh nói:

- Lại tắt rồi.

Theo tiếng, Lâm Nhất và Kỷ Anh đều nhìn chằm chằm đế đèn. Quỷ Chủy thì vẻ mệt mỏi rõ dần, có chút suy yếu nói:

- Lại chết thêm một người rồi.

Ngọn đèn vốn thuộc về Ngô Huyền lặng lẽ mà ắt. Hắc long dài hai thước nghiên ra ngoài ở bên trên đột nhiên lóe lên một tầng huyết quang. Theo đế đèn đó hơi lắc lư, đột nhiên chìm vào lòng đất. Bốn ngọn đèn còn càng trở nên ảm đạm hơn.

trước cửa động, Lâm Nhất thầm nhổ nước bọt. Hắn vừa muốn xoay người thì Thải Ứng Tử lập tức phân phó:

- Chỉ có cùng tiến cùng lùi mới không cho kẻ địch thừa dịp mà vào! Lâm quan chủ, Quỷ Chủy, theo hai người chúng ta đi tìm tung tích của Ngô Huyền!

Đoàn người cùng tiến cùng lùi, chiếu cố lần nhau nhưng vẫn đề phòng lẫn nhau, không nghi ngờ gì nữa là sự bất đắc dĩ nhất vào lúc này, nhưng lại không có biện pháp tốt hơn. Quỷ Chủy kia đứng dậy, âm dương quái khí cười nói:

- Ai chết chả giãy dụa một phen.

Hắn nhìn thì lười biếng, nhưng dưới chân lại không chậm chút nào, trong nháy mắt đã tới trước cửa động, Kỷ Anh theo sát phía sau. Thải Ứng Tử thúc giục Lâm Nhất lên đường, bốn người trước sau ra khỏi sơn động.

Lần này, Thải Ứng Tử, Kỷ Anh và Quỷ Chủy không hề lỗ mãng, mà bắt chước Lâm Nhất trực tiếp bay lên trời. Có điều lát sau, bốn người đồng thời phát hiện ra tung tích của Ngô Huyền, lập tức bay tới.

Trong đêm đen, một đạo quang mang hiện lên, sau đó hiện ra thân hình của Lâm Nhất. Hắn đạp không mà đứng, thần sắc hoài nghi. Xa xa phía trước trăm trượng, bên trong một đoàn sương đen nhàn nhạt, một người đang lẳng lặng nằm đó. Dáng người và cách ăn mặc của hắn rất quen thuộc, không phải Ngô Huyền kia thì là ai.

Một hơi thở qua đi, Thải Ứng Tử va Kỷ Anh lần lượt hiện thân. Hai người họ yên lặng trao đổi ánh mắt, lại quan sát Lâm quan chủ kia. Sau sau hai hơi thở, Quỷ Chủy đến gần ba người.

Trong bóng tối không thấy có gì dị thường, Thải Ứng Tử và Kỷ Anh tạm thời bỏ qua, đều bay về phía trước. Quỷ Chủyvừa muốn động thân thì đột nhiên có người lên tiếng nói:

- Để phòng có trá!

Ba người khựng lại, lúc này mới phát giác vị Lâm quan chủ kia không hề đi theo. Kỷ Anh nhìn xung quanh, sắc mặt âm tràm, Thải Ứng Tử nhìn bóng người đang nằm cách đó không xa, hoài nghi hỏi:

- Ngô Huyền gỉa chết ư? Ngươi là làm thế nào mà phân biệt thật giả.

Quỷ Chủy giống như đã nhận ra sự dị thường của mảng sương đen đó, giật mình nói:

- Dùng thây làm mồi, dùng ma khí làm trận, không biết người chết tiếp theo là ai.

Lâm Nhất giương mắt nhìn về phía phương xa, trong bóng đêm tất cả khó bề phân biệt. Hắn nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ngô Huyền chết rồi! Muốn bốn người chúng ta chết cùng.

Nghe lời nói của hắn thì chẳng khác gì Quỷ Chủy, không gì ngoài tất cả người ở đây đều khó thoát khỏi kiếp nạn này, Thải Ứng Tử hừ một tiếng, quát lên:

- Thần thức không thấy có hung hiểm, đúng là cỏ cây đều là binh, lo sợ không đâu.

Tuy nói vậy, Thải Ứng Tử vẫn không tùy tiện hành động, mà giơ tay chỉ về phía trước, một đạo kiếm quang dễ dàng xuyên qua mảng sương đen đó, trong giây lát liền quấn quanh người đang nằm trên đất. Thấy thế, trong lòng hắn thở phào. Còn chưa triệu hồi phi kiếm thì bỗng nhiên thần sắc biến đổi, quát:

- Lui về phía sau.

Đúng lúc này, sương đen có phạm vi hơn mười trượng nổ tung, đột nhiên hóa thành một đoàn hỏa diễm quỷ dị. Bên trong hắc quang lấp lánh, âm hàn vô biên vô hạn đột nhiên ập tới, khiến người không thể ngăn cản.

Bốn người thân hình lóe lên, thoáng chốc đã trốn ra ngoài trăm trượng. Chỉ thấy đoàn hỏa diễm bạo liệt đó đột nhiên biến mất, trong trời đêm chỉ còn lại khí âm hàn dày đặc mãi sau vẫn không mất đi. Theo đó biến mất còn có phi kiếm của Thải Ứng Tử và thi hài của Ngô Huyền.

Kỷ Anh kinh hãi không nói, Quỷ Chủy thì thần sắc lấy làm may mắn, Thải Ứng Tử lại kinh thán nói:

- Vừa rồi là Ma Sát Âm Hỏa à? Có thể hòa tan vạn vật, uy lực mạnh quá. Nếu có thể thu lấy để sử dụng, đủ để ngạo thị Hành Thiên.

Lâm Nhất xoay người sang chỗ khác, Huyễn Đồng trong mắt lấp lánh. Bên trong sơn cốc cực lớn phạm vi vạn dặm, chỉ có ngọn núi đen nhô cao. Hai hàng lông mày hắn nhướn lên, mang theo mấy phần ý tứ trào phúng nói:

- Ngọn đèn đó chính là Ma Sát Âm Hỏa, nhưng mà thu lấy thì không chỉ có thể ngạo thị Hành Thiên, còn có thể đốt bốn người chúng ta thành tro bụi!

Thải Ứng Tử biết người nào đó bất mãn với sự nghi ngờ của hắn vừa rồi, thầm hừ một tiếng, đi tới xem xét chỗ vừa rồi. Đúng nói là tro bụi, sau khi Ma Sát Âm Hỏa di qua, chẳng còn sót lại thứ gì.

Khi quay về, Thải Ứng Tử đi đằng trước, Lâm Nhất va Quỷ Chủy đi giữa, Kỷ Anh đi sau cùng, ai nấy đều cẩn thận ngự không mà đi. Bốn người mất nửa này, xem xét một lượt sơn cốc, cuối cùng không thu hoạch được gì.

Bất đắc dĩ, một nhóm bốn người đi tới trước núi đá đen. Trong nháy mắt về tới cửa động, thân thể của mọi người đột nhiên trầm xuống. Theo đó vang lên tiếng bước chân, giống như giẫm nát sự yên lặng ngàn năm vạn năm, khiến cho tim bốn người như thọt lên tới tận cổ họng.

Từ từ xuyên qua cửa động hơn mười trượng đó, ánh đèn ảm đạm chiếu vào mắt. Một ngọn, hai ngọn, ba ngọn...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.