Bốn ngọn đèn, giống như bốn điểm tinh quang trong bóng đêm, sâu thẳm, rét lạnh, thần bí khó lường.
Đèn chưa tắt, hơn nữa tồn tại thật sự. Ở bên trong bốn người tính cả Lâm Nhất không hẹn mà cùng cùng thở phào.
Bên trong Bí cảnh, nguy cơ xung quanh khó liệu, sơn động quỷ dị này trở thành nơi duy nhất có thể đặt chân. Mà đặt mình trong đây, lại khiến cho người ta tâm thần thấp thỏm.
Không biết là cố ý, hay là vô tình, bốn người sau khi quay về sơn động thì đều quay về chỗ nghỉ của mình. Hoặc là, mỗi người đều vẫn có ngọn đèn chong thuộc về mình.
Bốn người khoanh chân tĩnh tọa, đều không nói gì. Có lẽ là liên tục gặp kinh hãi, sớm đã khiến cho người ta tâm thần mỏi mệt, rất cần nghỉ ngơi một phen.
Mấy canh giờ nháy mắt là trôi qua, tính ra thì đã là ngày thứ hai vào bí cảnh. Trong sơn động vẫn yên tĩnh như trước đây.
Có người phát ra một tiếng ho khẽ, ba đôi mắt còn lại đột nhiên mởra, lập tức lộ ra thần sắc may mắn. Bốn ngọn đèn vẫn còn, không thiếu ngọn nào.
Khuôn mặt đang căng ra của Thải Ứng Tử trở nên nên hòa hoãn hơn nhiều. Hắn tay vuốt râu dài, lên tiếng nói:
- Như vậy xem ra, không ai được làm việc một mình, hơn nữa phải ở cùng một nơi chiếu ứng cho nhau thì sẽ không phát sinh bất trắc. Chỉ cần đợi tới lúc trăng tròn tháng sau thì tai ách ắt được giải.
Kỷ Anh gật đầu phụ họa, Lâm Nhất thì trầm mặc không lên tiếng, chỉ không cho là đúng lẩm bẩm:
- Ngày đầu đã mất ba người, hôm nay thì mấy người đây.
Tu sĩ chính là người cõi tiên, bách hành vô kỵ, lại không chịu nổi có người nói những lời xui như vậy, hơn nữa lại hợp với tình cảnh như vậy. Thải Ứng Tử hừ một tiếng, nói:
- Nếu chúng ta đồng tâm hiệp lực thì không được giấu diếm gì cả. Quỷ Chủy, ngươi hôm qua muốn nói lại thôi, hôm nay đừng ngại nói rõ ngọn nguồn trong đó, để tránh nghi kỵ lẫn nhau mà ở bên cạnh tình hình phức tạp hơn.
Ánh mắt Quỷ Chủy di dời khỏi đế đèn, nhất nhất lướt qua ba người ở đây, sau đó nhìn chằm chằm khoảng trống trước người, lẩm bẩm:
- Có hiểu rõ ngọn nguồn trong đó hay không không quan trọng. Từ lúc chúng ta bước lên đế đèn đó, tất cả đã không thể vãn hồi.
Lâm Nhất lẳng lặng lắng nghe, có chút đăm chiêu. Kỷ Anh nhìn về phía bốn ngọn đèn, sắc mặt âm trầm. Thải Ứng Tử thần sắc khẽ động, hỏi:
- Ngươi là nói đế đèn đó có che đậy sự kỳ quái.
Quỷ Chủy từ chối cho ý kiến, cười buồn bã, nói tiếp:
- Ta mặc dù không rành ma đạo, lại nghe nói nó có một loại pháp môn đến từ viễn cổ rất bá đạo. Mà thứ cất giấu trong đế đèn đó rất giống ma cấm trong truyền thuyết.
Hơi dừng lại, Quỷ Chủy không để ý tới sự kinh ngạc của Thải Ứng Tử, nói tiếp:
- Trong quỷ tu có hồn cấm thuật. Ta tu luyện nhiều năm, tự cho là tạo nghệ bất phàm. Hiện giờ lại gặp đạo này, tuy có phát hiện nhưng lại muộn rồi. Liệt vị không ngại thì lưu ý tới mệnh hồn của Nguyên Thần sẽ biết lời ta nói là thật hay giả.
Không ngờ Quỷ Chủy lại nói như vậy, Thải Ứng Tử và Kỷ Anhvội vàng xem xét tình hình trong cơ thể. Lâm Nhất thì không hề hoảng loạn, chỉ là trong thần sắc hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Một lát sau, Thải Ứng Tử hô lên thất thanh:
- Quanh Nguyên Thần giống như có thêm một tầng ma khí, cực kỳ bé nhỏ. Nếu không phải lưu ý xem kỹ thì tuyệt khó phát giác.
Cách đó không xa, Kỷ Anh giật mình thất thần, hiển nhiên cảnh ngộ cũng tương tự.
Quỷ Chủy cười khổ nói:
- Nếu đoán không sai, đó tất là viễn cổ ma cấm! Ta từng âm thầm muốn phá giả, nhưng lại vô ích! Hiện giờ, mỗi khi chết thêm một người, uy lực của cấm chế sẽ tăng lên, có khóc cũng không làm gì.
- Thật sự không thể giải được à?
Thải Ứng Tử mất đi sự trấn định, lại không cam lòng nói.
Quỷ Chủy nói:
- Viễn cổ ma cấm này tương thông với pháp lý của hồn cấm trong môn của ta, nhưng lại có chỗ khác biệt riêng. Đế đèn đó giống như một loại hồn bài trong quỷ tu, đã giam cầm mệnh hồn của chúng ta. Bài vỡ thì hồn mất, đèn tắt thì người vong, không thể phá giải!
- Ma cấm này là của ai, cạm bẫy này là ai bố trí, ngươi có biết không?
Thần sắc Thải Ứng Tử có chút dữ tợn, giọng nói cao dần. Hắn cũng biết đại khái về hồn bài của quỷ tu, không khỏi thầm sợ hãi. Mệnh hồn bị giam cầm, sinh tử không còn là của mình.
Quỷ Chủy thần sắc vẫn như cũ, thản nhiên cười nói:
- Ba vị đạo hữu thi hài không còn, cho dù Càn Khôn giới cũng không lưu lại, rõ ràng có người âm thầm quấy phá, lại thủy chung không muốn hiện ra chân thân.
Hắn giương mắt nhìn về phía Thải Ứng Tử, Kỷ Anh và Lâm Nhất, trong giọng nói lộ ra một chút hàn ý:
- Người đó, có lẽ là ngươi, là ngươi, là ngươi, hoặc là có người khác.
- Người đó rốt cuộc là ai? Vì sao sau khi giết ba người lại không thấy động tĩnh.
Không dằn lòng nổi, Thải Ứng Tử đứng dậy, mặt đầy vẻ hoài nghi nhìn chung quanh.
Quỷ Chủy khẽ thở dài, nói:
- Có lẽ người đó vẫn không đối phó được bảy người, cho nên mới chia ra mà giết. Khi hắn...
Nói đến đây, nụ cười trên mặt hắn vụt tắt, ngón tay phía trước, cố hết sức nói:
- Hắn... Quả nhiên là ở đây.
Đúng lúc này, một ngọn đèn vụt tắt. Cùng lúc đó, trên người Quỷ Chủy lại đột nhiên hiện lên một đạo hỏa diễm màu đen. Hắn kêu thảm một tiếng liền muốn giãy dụa, thân thể đã nổ tung, lập tức hóa thành một đường huyết quang nhỏ bé yếu ớt bay thẳng về phía đế đèn đó. Theo màu máu quỷ dị lóe lên, đế đèn đột nhiên chìm xuống đất. Trong sơn động lập tức rơi vào sự yên lặng như cõi chết, sự sợ hãi vô biên ập tới.
Không có bất kỳ một dấu hiệu nào, một tu sĩ Hóa Thần cứ như vậy không còn nữa? Trơ mắt nhìn tất cả phát sinh, lại khiến người ta lo sợ không yên mà không biết làm gì. Thải Ứng Tử đột nhiên quang sang bên cạnh, lớn tiếng quát:
- Là ngươi.
Lâm Nhất vẫn ngồi bất động, trong tay lại cầm một Càn Khôn giới. Bốn người đã chết, cuối cùng vẫn lưu lại một chút đồ. Thấy Thải Ứng Tử và Kỷ Anh đều gườm gườm như mồi, hắn thuận miệng nói:
- Không phải ta
Nhìn chằm chằm Càn Khôn giới đó, hung quang trong mắt Thải Ứng Tử lóe lên, quát lên: