- Quỷ Chủy trước khi chết từng nói, người đó chính là ở đây, không phải ngươi thì là ai.
Lâm Nhất thần sắc trầm tĩnh, thản nhiên thu hồi Càn Khôn giới, lên tiếng hỏi vặn lại:
- Quỷ Chủy cũng từng nói, người đó có lẽ chính là một trong hai người các ngươi.
Hắn vừa dứt lời, Thải Ứng Tử không khỏi giương mắt nhìn về phía Kỷ Anh. Đối phương mặt lộ vẻ tức giận, hừ lạnh một tiếng.
Sinh tử trước mặt, hai người đó vẫn không khỏi nghi kỵ lẫn nhau. Lâm Nhất từ dưới đất đứng lên, lại nói:
- Quỷ Chủy còn từng nói, trong sơn động này có lẽ còn có người khác đang ẩn núp.
Kỷ Anh cũng đứng dậy, trầm ngâm một thoáng, tay vuốt râu nói:
- Ta và lão hữu quen biết hơn ngàn năm, hắn tuyệt đối không phải người bụng dạ khó lường đó! Mà trong sơn động này căn bản không giấu được nửa bóng người, ngươi sao lại mượn lời Quỷ Chủy để bàn lộng thị phi.
Nói xong, hắn mang theo một chút bất mãn liếc nhìn Thải Ứng Tử, chậm rãi bước về phía trước một bước, lại nhìn hướng về phía Lâm Nhất rồi lạnh lùng nói:
- Một nhóm bảy người chỉ độc có ngươi là lai lịch không rõ, hơn nữa cố ý che giấu tu vi. Nếu nói ngươi không rắp tâm hại người thì ai tin được chứ?
Lâm Nhất nhướng mày, thầm bĩu môi. Trước đây tình hình lúc thi triển độn pháp vẫn rước lấy ngờ vực vô căn cứ. Có điều không ai giấu diếm tu vi cả, chỉ là độn pháp của hai người các ngươi không đủ mà thôi.
Thải Ứng Tử bỗng nhiên giật mình, vội vàng gật đầu tỏ ý xin lỗi với Kỷ Anh, lập tức cùng đối phương một trái một phải bức về phía vị Lâm quan chủ kia, không khỏi mang theo sát ý nói:
- Lời lão hữu rất đúng! Nhất định là ngươi âm thầm quấy phá.
Từ lúc ở Tinh Xảo môn quan khán luyện khí cho tới lúc vào trong bí cảnh, rồi lại thấy bốn người lần lượt chết đi, Lâm Nhất thủy chung trầm ổn nội liễm hơn nữa còn thiện chí giúp người, bộ dạng hiền hoà khéo đưa đẩy. Nhưng lúc này ở đây, hai cao nhân Luyện Hư không ngờ đồng thời gây khó dễ, hắn cố nén cơn tức đang dần nổi lên, giơ tay lên lấy ra thiết bổng Thiên Sát, mang theo không kềm chế được ngang tàng, châm chọc:
- Lão tử không có, cũng không phải giấu diếm tu vi! Lão tử càng không nghĩ tới tính kế ba Luyện Hư và ba tu sĩ Hóa Thần tu vi không kém mình. Mượn miệng của Quỷ Chủy thì sao? Ai nói là trong sơn động này không giấu được người? Dưới đế đèn có có huyền cơ.
Nói xong Lâm Nhất căn bản chẳng buồn để ý tới Thải Ứng Tử và Kỷ Anh, mà là trầm ổn bước tới giữa sơn động. Hắn vẫn mang theo mấy phần khí thế lẫm nhiên cao giọng quát lên:
- Các ngươi lẫn lộn đầu đuôi! Ai nấy chỉ biết chờ đèn tắt người chết mà nghi kỵ lẫn nhau, hoàn toàn quên mất căn nguyên của tai họa. Phá vỡ đề đèn thì sẽ thế nào.
Đột nhiên bị một Hóa Thần tiểu bối răn dạy, Thải Ứng Tử và Kỷ Anh không cho rằng rồi ngỗ ngược, ngược lại đều ngẩn ra. Lâm quan chủ tính nết thay đổi mặc dù cuồng vọng vô lễ, nhưng những lời hắn nói không phải là không có đạo lý. Trước đây vì sao không nghĩ tới phá nát đế đèn?
Kiếp nạn tiến đến, khiến người ta hồi hộp khó hiểu. Mà bất kể là mang theo sự kính sợ sinh ra đã có mà thuận theo, hay là trong lòng mang hy vọng sẽ may mắn tránh được họa, đều là do thiên tính dẫn tới. Mà khi vận rủi ập xuống đầu, có mấy người sẽ nghĩ tới phá nát nó.
Giống như là ngộ đạo, Thải Ứng Tử va Kỷ Anlà không nghĩ nhiều, đều triệu ra một thanh phi kiếm.
Lâm Nhất đã đến cách ba đế đèn hai trượng. Vào thời điểm mấu chốt vẫn phải tự mình ra mặt. Nếu không hề che giấu, vậy thì không cần cố kỵ gì nữa. Hắn giơ tay lên ném tới, bốn điểm hào quang đột nhiên rơi vào bốn góc sơn động không thấy tung tích. Sau đó song chưởng dang ra, giả bộ như muốn vung thiết bổng.
Thấy vậy, Thải Ứng Tử và Kỷ Anh đều tay cầm phi kiếm theo tới.
Chính vào lúc này, ba ngọn đèn đó chẳng phân biệt được trước sau đồng thời vụt tắt, trong sơn động là một mảng hắc ám.
Đế đèn chưa hủy mà ngọn đèn đã tắt. Thải Ứng Tử va Kỷ Anh lập tức đứng yên bất động, thần sắc đại biến. Lúc trước bốn người đều khó thoát khỏi cái chết, lúc này cuối cùng cũng đến phiên mình.
Lâm nguy sinh biến, xích mang trong mắt Lâm Nhất bắn ra. Chợt thấy trên mặt đất bay ra ba điểm hắc quang rất nhỏ, hắn trong lòng thắt lại, vội vàng quát:
- Cẩn thận.
Hắn đột nhiên vung thiết bổng đập tới, trong sơn động bão táp nổi lên.
Sau khi có tu vi Hóa Thần, đây là lần đầu tiên Lâm Nhất toàn lực thi triển tu vi. Thiết bổng đi tới đâu, gió gào thét từng trận đến đó, lôi quang xé vỡ hắc ám, Thiên Sát mạnh không thể đỡ. Ánh lửa rất nhỏ đó giống như gặp thiên địch, thế đột kích mất hết. Mà Thải Ứng Tử và Kỷ Anh lại không phát giác ra nguy cơ hàng lâm, vẫn đứng đực tại chỗ.
Lâm Nhất chẳng buồn nghĩ nhiều, ném thiết bổng chặn trước Thải Ứng Tử, đồng thời quay người lao về phía Kỷ Anh, cấm pháp rời tay bay ra. Mà hai ánh lửa đó nhanh như điện thiểm, không thể ngăn cản, đột nhiên chui vào trong cơ thể hai người. Trong nháy mắt, tiếng kêu thảm vang lên, hai vị cao nhân Luyện Hư hóa thành tro tàn trong Ma Sát Âm Hỏa.
Bùm một tiếng, thiết bổng Thiên Sát đánh trúng vách đá rơi xuống đất.
Rắc rắc, trong tiếng vỡ vụn, cấm pháp tiêu tán.
Lâm Nhất hai chân chạm đất, phẫn nộ xoay người lại, xích mang trong mắt xuyên qua hắc ám, nhìn rõ hết tình hình trong sơn động. Hắn vẻ mặt yêu dị, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, giơ tay lên lấy ra một khối Càn Khôn trận bàn.
Giữa sơn động, bảy đế đèn đều đã biến mất, chỉ để lại một mặt đất đen bóng mà cứng rắn dị thường.
Lâm Nhất thong dong điềm tĩnh dạng hai chân ra, tay cầm trận bàn dùng sức vỗ xuống dưới. Càn Khôn Tứ Tượng Kỳ trận bỗng nhiên hình thành, cả tòa sơn động được bao phủ trong một mảng bạch sắc quang mang màu trắng.
Chậm rãi đứng thẳng dậy, Lâm Nhất vung tay chộp một, theo đó keng một tiếng. Thiết bổng lăng không bay lên, vào tay không ngờ có khí thế sắt thép chạm nhau. Hắn hất cằm, mang theo vẻ tức giận mắng:
- Giấu đầu lòi đuôi, cút ra đây cho lão tử.
Lâm Nhất không thể không nổi giận! Bị người trêu chọc đến lúc này, thủy chung vẫn như rơi vào trong sương mù không thể phân biệt manh mối. Khó khăn lắm mới hiểu ra thì cả đoàn người chết hết chỉ còn lại mình hắn. Đúng như lời Quỷ Chủy đã nói, vào khoảnh khắc bước lên đế đèn, vận rủi đã hàng lâm. Nhưng lão tử vẫn chưa chết, chuyện này sẽ không yên.
Trong sơn động chỉ có tiếng mắng chửi vang vọng không dứt, ngoài ra thì không còn động tĩnh gì nữa.
Lâm Nhất hừ lạnh một tiếng, hai tay vung thiết bổng, hướng về phía chỗ đế đèn lúc trước mà đập xuống.
Ầm một tiếng đinh tai nhức óc, trên mặt đất hiện lên một tầng hắc quang, thiết bổng đột nhiên nảy lên, khiến cho Lâm Nhất không nhịn được lùi về phía sau một bước. Mà mặt đất kiên cố bóng loáng đó lại không tổn hao gì.
Cấm chế? Lão tử không tin!
Trong mắt Lâm Nhất lộ ra sát khí, trong mắt huyết quang chớp động. Hắn bước về phía trước vài bước, rầm một tiếng, thiết bổng cắm xuống đất. Đợi đứng vững lại, da thịt trên dưới lập tức có những mảnh vẩy bong ra, theo đó hắc khí quanh quẩn, uy thế của ma long xuất hiện.
Không do dự, Lâm Nhất vén vạt áo, lực dồn vào chân phải, đột nhiên giậm xuống, trầm giọng quát:
- Phá!
Lúc này, trên người hắn đột nhiên hiện lên một long ảnh sát khí rào rạt, lao về phía mặt đất.
Rắc.
Tiếng nổ vang lên, từng đạo hắc quang nổ tung, hóa thành gợn sóng vỡ vụn, một tầng cấm chế vô hình trên mặt đất sụp đổ. Hừ! Giải Long quyết của lão tử chuyên phá cấm chế! Không đợi Lâm Nhất đắc ý, mặt đất cứng rắn đem xì đó đột nhiên nứt ra một lỗ thủng. Hắn không dám chậm trễ, vội vàng thối lui, sợ hãi ngóng nhìn.
Chỉ thấy bên trong lỗ thủng vừa vỡ ra đó đột nhiên bay lên một, hai... bảy đế đèn. Ánh đèn không cháy, chỉ có bảy đế đèn nối lại với nhau, còn có sương đen mờ mịt bốc lên. Sau đó, ma khí chậm rãi hiện lên, lập tức hóa ra một bóng người.
Tình cảnh này, cho dù là Lâm Nhất đã có suy đoán thì vẫn không khỏi bất ngờ. Hắn nhìn bóng người quen thuộc đó, không nhịn được oán hận nói:
- Ta nhổ vào! Quả nhiên là ngươi.