Theo sương đen từ từ tan đi, một lão giả gầy gò đứng bồng bềnh cách mặt đất mấy thước, chính là Thiên Tinh Tử đã chết trước đó. Sắc mặt hắn âm hàn, trong ánh mắt quỷ dị hơi lộ vẻ kinh ngạc. Lạnh lùng nhìn chằm chằm người trẻ tuổi tay cầm thiết bổng đó, hắn mang theo giọng nói trầm thấp khàn khàn, có chút cứng ngắc chậm rãi mở miệng nói:
- Lâm quan chủ, ngươi cũng không đơn giản.
Người là bản thân Thiên Tinh Tử. Vẻ mặt hung ác nham hiểm cùng với ngữ khí nói chuyện vẫn là bản thân Thiên Tinh Tử đó. Mà lúc này Lâm Nhất bỗng cảm thấy mình như đánh mất gì đó. Nhìn lão giả từ dưới lòng đất thò lên, còn có bảy đế đèn đó, thần sắc của hắn dần dần trở nên ngưng trọng.
- Âm thầm phá vỡ ma cấm, không sợ Ma Sát Âm Hỏa, chẳng trách. . .
Lời nói của Thiên Tinh Tử dần dần trở nên lưu loát, nói tiếp:
- Lão phu nhìn nhầm rồi! Thì ra ngươi là yêu, ma, tiên tam tu, hơn nữa tu vi thực tế chắc là ở trên Luyện Hư, dưới Hợp Thể.
Hơi dừng lại một chút, hắn thần sắc không rõ hỏi:
- Lâm quan chủ, ngươi trước đây hủy tiên mạch của Tinh Xảo môn, lúc này lại trà trộn vào đây, là có ý đồ gì.
Đuôi lông mày Lâm Nhất hơi nhướn lên, lặng lẽ quan sát Thiên Tinh Tử chết rồi lại sống lại. Đó không phải hồn thể, chính là một người sống, hơn nữa tu vi cũng là ở giữa Luyện Hư và Hợp Thể, cả người trên dưới lộ ra vẻ quỷ dị khó hiểu. Từ uy thế hắn phát ra, hư ảo không thật, lại dần dần ổn định.
Đúng như lời Thiên Tinh Tử vừa nói, vào nháy mắt ngã vào sơn động, Lâm Nhất đã nhận ra sự kỳ quái của đế đèn. Một tia ma khí lặng lẽ rót vào trong cơ thể, cũng có ý đồ giam cầm Nguyên Thần mệnh hồn. Lại không ngờ Quỷ Chủy cũng có phát hiện tương tự, tự biết khó thoát khỏi vận rủi liền than thở hối tiếc, khiến cho những người khác ở đây một độ từng cho rằng hắn là kẻ rắp tâm hại người.
Lúc ấy tình hình không rõ, Lâm Nhất không dám lơ là. Khi sơn động có dị biến và mọi người đang nghi kỵ lẫn nhau, hắn lại âm thầm đối phó với dị trạng trong cơ thể.
Ma khí có lẽ không đáng sợ, đáng sợ chính là cấm chế trong đó và một tia khí cơ của Ma Sát Âm Hỏa. Đổi lại là người khác, thí dụ như hạng am hiểu cấm chế như Quỷ Chủy, gặp phải quẫn cảnh như vậy vẫn không thể phá giải, chỉ có thể tuyệt vọng để mặc cho số phận. Nhưng Lâm Nhất là người phi thường, hắn không chỉ có Nguyên Thần nhất thể tam tu, còn có Giải Long quyết, cũng có Thiên Sát Lôi Hỏa.
Dựa theo cách nói của lão long, thiên hạ chi hỏa có mười hai loại, Thiên Sát Lôi Hỏa chính là xếp hàng thứ tư. Có dị hỏa này trong người, không sợ Ma Sát Âm Hỏa. Ngoài ra Giải Long quyết tự xưng là có thể phá tất cả cấm chế, mặc dù chưa đại thành nhưng vẫn đủ để đối phó với ma cấm uy lực không trọn vẹn.
Khi dị biến liên tiếp xảy ra, mọi người rơi vào sợ hãi mà khó có thể kiềm chế, Lâm Nhất đã chậm rãi thoát khỏi khốn cảnh trong cơ thể. Hắn trốn ở một bên, trong bí ẩn quỷ dị khó lường kéo tơ bóc kén, âm thầm suy đoán.
Đặt mình trong bí cảnh, không hề có tiên tinh và bảo vật trong tưởng tượng, Lâm Nhất liền đoán đây là khốn cục mà Thiên Tinh Tử và Ngô Huyền liên thủ bày ra. Trên đường đi, Thiên Tinh Tử mấy lần lên tiếng nhìn thì công bằng không thiên vị, nhưng lại không thể không khiến người ta hoài nghi.
Sau đó Thiên Tinh Tử đột nhiên chết đi, bị Lâm Nhất coi là thủ thuật che mắt dưới sự hợp mưu của hai người, không ngoài đánh lừa dư luận để âm thầm làm việc. Mà bộ dạng thất kinh Ngô Huyền thể hiện ra cũng không giống như giả vờ, thật sự khiến hắn nhất thời trở nên hồ đồ. Chẳng lẽ trong bóng tối còn có một người nữa đang âm thầm ẩn núp.
Lâm Nhất không bỏ qua nhất cử nhất động của mỗi người, từ từ buông bỏ sự nghi kỵ đối với Quỷ Chủy. Lúc Thanh Diệp sắp tử vong, trên nét mặt của người đó trừ vẻ tuyệt vọng ra thì chính là vẻ sợ hãi nồng đậm, hơn nữa đối với sự chất vấn nghi ngợ lại không hề có ý lảng tránh hay là thanh minh. Hắn thân là quỷ tu, chuyên tu thần hồn chi đạo, biết rõ sự đáng sợ của ma cấm, cho nên mới để mặc cho số phận.
Có điều câu nói đó của Quỷ Chủy cũng rất hợp với tâm tư của Lâm Nhất. Không đối phó được bảy người cho nên mới chia ra mà giết, cho thấy đối thủ trong bóng tối kia cũng có điều cố kỵ.
Sự hiện thân của Thiên Tinh Tử là ngoài ý liệu nhưng lại ở trong tình lý. Mà lúc này, có lẽ có huyền cơ khác.
Sau một phen tâm niệm xoay chuyển rất nhanh, Lâm Nhất hất cằm, ngươi với Thiên Tinh Tử:
- Ta là vì tìm kiếm bảo vật mà tới, cũng không có ý đồ bất lương. Mà ngươi lập bẫy hãm hại đồng đạo, thật là còn mẹ nó quá ác độc!
Nhìn bảy đế đèn dưới người đối phương, hắn lại tò mò hỏi:
- Nếu ngươi đã nắm giữ Ma Sát Âm Hỏa hơn nữa còn am hiểu ma cấm, vì sao không trảm sát tất cả chúng ta, mà lại tốn môm phen trắc trở cố lộng huyền hư làm gì.
Còn chưa nói hết, hắn đã giật mình nói:
- Ta hiểu rồi! Ngươi vốn không muốn giết Ngô Huyền, chỉ vì hắn đã để lộ ra sơ hở.
Thiên Tinh Tử coi như không thấy vẻ kiêu ngạo của Lâm Nhất, trong ánh mắt âm lãnh hiện lên một tia trào phúng. Hắn giống như không muốn giấu diếm, không nhanh không chậm nói:
- Người quá tinh khôn sẽ không sống được lâu đâu. Mà đã đến đây rồi thì khó thoát khỏi cái chết. Không biết ngươi lại hiểu ra cái gì.
Lâm Nhất gật đầu, mang theo một nụ cười lạnh nói tiếp:
- Ngô Huyền sớm biết ngươi sẽ giả chết, chỉ là không ngờ ngươi sẽ bị Ma Sát Âm Hỏa đốt đi nhục thân. Chỉ sợ sẽ gặp phải kết cục tương tự, lại lo bị mọi người làm khó dễ, cho nên hắn dứt khoát quay đầu bỏ chạy. Nực cười là hắn tay cầm dư đồ nhưng lại không biết gì về tình hình nơi đây, hiển nhiên là bị ngươi lừa bịp.
Thiên Tinh Tử bồng bềnh trên đế đèn, giống như quỷ mị, âm trầm không nói gì.
Lâm Nhất tiếp tục nói:
- Ta và Thải Ứng Tử cùng Kỷ Anh đuổi theo Ngô Huyền, trong sơn động chỉ còn lại hai người. Có cơ hội để nắm lấy, ngươi liền trừ bỏ Thanh Diệp để giá họa cho Quỷ Chủy, khiến chúng ta nội chiến sống mái với nhau. Cũng may mọi người không mắc mưu, ngươi lại hạ sát thủ.
Dừng một chút, hắn lại nói:
- Liên tiếp giết hai người, thu hoạch thần hồn chi lực rồi hóa thành của mình, ngươi vì thế lại chờ thêm mấy canh giờ.
Sát ý trên người Thiên Tinh Tử trở nên đại thịnh, trong hai mắt hàn quang chớp động.